Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 579: Tai hoạ rồi

"Chương 579: Tai họa rồi"
"Ta biết ngay mà, ngoại trừ Nhã Nhã tỷ thì Hân tỷ tỷ là người đối với ta tốt nhất." Nữ sinh nghe Trương Duyệt Hân nói xong, liền làm ra vẻ khoa trương ngay lập tức. Khiến cho cảm xúc giá trị của Trương Duyệt Hân trực tiếp kịch liệt tăng lên. . . .
"Mau đi đi, Vương di đã chuẩn bị cho ngươi hết rồi." Trương Duyệt Hân vỗ vỗ trán nữ sinh, chỉ vào bên trong cửa. Nữ sinh dạ một tiếng rồi đi vào phòng. Chỉ là khi nhìn thấy Lý Uyên ở trong cửa, vẻ mặt nữ sinh rõ ràng ngây người. Sau đó hai mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Lý Uyên, như là nhớ ra điều gì đó. . . . Ánh mắt này, nếu không phải cái hệ thống khốn nạn kia và ta còn có chút giới hạn cuối cùng, xưa nay ta sẽ không tai họa thiếu nữ vị thành niên. Lý Uyên thiếu chút nữa cảm thấy có phải đây là một cô bạn gái cũ nữa hay không. . . .
"Ngươi. . . ." Nữ sinh chỉ tay vào Lý Uyên, đầu óc trong chốc lát như bị đoản mạch, ấp úng không nói được lời nào. . . .
"Sao thế Nguyệt Nguyệt?" Trương Duyệt Hân thấy thần sắc và động tác của nữ sinh không đúng liền quay đầu hỏi.
"Ta hình như đã gặp ngươi ở đâu đó rồi?" Nữ sinh không để ý đến Trương Duyệt Hân, chau mày như đang dốc hết sức lực để nhớ lại. . . .
"Con bé này nói lung tung gì đó, người ta mới lần đầu tới Bắc Kinh, con chưa từng ra khỏi Bắc Kinh làm sao có thể đã gặp hắn được." Trương Duyệt Hân còn tưởng nữ sinh lại nghịch ngợm làm loạn nên trên trán liền xuất hiện một vệt hắc tuyến. . . .
"Chúng ta phải ra ngoài, con ăn cơm xong thì nhanh đến trường đi." Trương Duyệt Hân nói xong liền kéo tay Lý Uyên đi ra ngoài. Kỷ Ôn Ngôn vẫn như cũ là cái đuôi của Lý Uyên và Trương Duyệt Hân, cũng đi theo ra ngoài. Chỉ còn lại một nữ sinh chau mày, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc sững sờ tại chỗ nhìn ba người đi ra cửa.
"Ta chắc chắn đã gặp người kia ở đâu rồi. . . ." Nữ sinh lẩm bẩm rồi đi vào nhà.
Bởi vì không có trải qua chuyện tương tự nên Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn đều không để lời của nữ sinh trong lòng. Nếu là Hàn Hiểu Hiểu bọn họ nói, có lẽ đã trực tiếp bắt đầu nghi ngờ. . . . Đương nhiên, Lý Uyên tuy cũng nghi ngờ nhưng hắn không thể nói với Kỷ Ôn Ngôn và Trương Duyệt Hân được. . . . Chẳng phải là tự mình chuốc khổ vào thân sao. . . .
"Ta nhớ ra rồi!" Ngay sau khi Trương Duyệt Hân kéo Lý Uyên ra khỏi cửa không lâu, Triệu Nguyệt Nguyệt đang chau mày ăn điểm tâm đột nhiên đứng dậy, sau đó hét lớn một tiếng. Đột ngột như vậy khiến cho Vương di ở bên cạnh giật mình đến nỗi suýt chút nữa làm rơi cả đồ lau nhà. . . .
"Con bé này, sao ăn bữa cơm mà giống như là xác chết vùng dậy vậy." Vương di che ngực, mặt hơi trắng bệch liếc Triệu Nguyệt Nguyệt một cái. . . .
"Ta biết người đàn ông kia là ai rồi!" Triệu Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không để ý đến Vương di, vẻ mặt kích động vội vàng vứt đũa trong tay, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Ấn mở người liên lạc trên đầu có tên Lâm Diệc Nhã, trực tiếp gọi. Mấy năm trước nàng tại phòng Nhã Nhã tỷ đã từng thấy Nhã Nhã tỷ cầm ảnh người này rồi một mình lau nước mắt!
"Con nói là người vừa nãy cùng Hân Hân đi ra ngoài sao?" Vương di nghe xong lời Triệu Nguyệt Nguyệt nói, nhặt cây chổi lên rồi tiện miệng hỏi một câu.
"Đúng thế Vương di." Sau khi điện thoại kết nối, Triệu Nguyệt Nguyệt mới có chút thời gian hưng phấn gật đầu lia lịa với Vương di. Trực giác phụ nữ nói với nàng rằng có lẽ mình sẽ giúp Nhã Nhã tỷ một chuyện đại sự! Đến lúc đó dù mình có nói yêu cầu gì, Nhã Nhã tỷ chắc chắn sẽ không cự tuyệt mình. . . !
"Hắn chắc là bạn trai của Hân Hân." Triệu Nguyệt Nguyệt đang mơ mộng đến vẻ mặt giật mình và kinh hỉ của Lâm Diệc Nhã thì Vương di nói như một gáo nước đá lạnh lẽo dội thẳng vào trán Triệu Nguyệt Nguyệt. . . . Làm cho mọi sự kích động và nhiệt tình của Triệu Nguyệt Nguyệt hoàn toàn bị dập tắt. . . .
"Hắn là bạn trai của Hân tỷ tỷ?!" Vẻ mặt Triệu Nguyệt Nguyệt lộ ra vẻ khó tin, quay đầu nhìn Vương di. Mà lúc này điện thoại đã kết nối.
"Alo, Nguyệt Nguyệt con nói cái gì, Tiểu Hân có bạn trai rồi?" Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ nghe có vẻ hơi mệt mỏi nhưng âm thanh lại đặc biệt dễ nghe.
"Đúng vậy, ta thấy chín mươi phần trăm là thật." Vương di nghĩ lại cảnh tượng Trương Duyệt Hân ôm Lý Uyên đi ngủ hôm qua, còn cả ánh mắt Trương Duyệt Hân nhìn Lý Uyên. Chín phần nàng nói là còn bảo thủ, theo ý của nàng thì hai người chắc chắn có quan hệ. . . . Hơn nữa đây lại là lần đầu tiên Trương Duyệt Hân đưa đàn ông về nhà, chắc chắn không sai được. . . . Có điều khi Triệu Nguyệt Nguyệt nghe xong lời của Vương di và tiếng trong điện thoại của Lâm Diệc Nhã thì trong đầu bỗng nghĩ đến vô số loại khả năng. . . Mặt nàng tái đi ngay lập tức. . . .
"Nguyệt Nguyệt?" Triệu Nguyệt Nguyệt nửa ngày không lên tiếng, bên kia điện thoại ngữ khí có chút kỳ quái gọi một tiếng.
"Không, không có gì, Nhã Nhã tỷ, ta gọi nhầm thôi." Triệu Nguyệt Nguyệt có chút bối rối trả lời, sau đó không đợi Lâm Diệc Nhã nói liền cúp máy. . . . Sau đó lại sợ Lâm Diệc Nhã gọi lại hỏi mình, lỡ lúc đó mình hoảng loạn mà nói sai thì sẽ thành đại họa mất. . . . Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Nguyệt Nguyệt trực tiếp nhanh chóng tắt máy. . . . Cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn giống như sắp khóc nhìn Vương di.
"Vương di, cô không nhìn nhầm không gạt cháu chứ, người kia thật là bạn trai của Hân tỷ tỷ à?"
"Con bé này, ta lừa con làm gì, Hân Hân đây lại là lần đầu tiên dẫn đàn ông về nhà, ta chắc chắn không nhìn nhầm." Vương di vừa lau nhà vừa khẳng định trả lời. Nhưng ngữ khí của Vương di càng khẳng định thì sắc mặt Triệu Nguyệt Nguyệt lại càng tái thêm một chút. . . . Trong đầu Triệu Nguyệt Nguyệt không ngừng hiện về cảnh Lâm Diệc Nhã một mình vụng trộm lau nước mắt vì tấm ảnh. Mặc dù Lâm Diệc Nhã không nói thẳng với nàng người kia là ai. Với tư cách là phụ nữ, làm sao nàng không nhìn ra vẻ bi thương vì tình của Lâm Diệc Nhã chứ. Và cái cảnh tượng đó đã rung động nàng rất lâu rất lâu. . . . Trước đó nàng chưa từng nghĩ đến người ưu tú như Lâm Diệc Nhã có một ngày sẽ bị tình gây thương tổn.
"Hân Hân năm nay sinh nhật đã 23 rồi, cũng đến tuổi kết hôn thành gia rồi." Vương di nói tiếp giống như một cái búa oi bức hung hăng đập vào trong lòng Triệu Nguyệt Nguyệt. . . Bộ não nàng ong ong. . . . Trong chớp nhoáng đó, nàng đột nhiên nhớ tới trước kia vài năm có một công tử nhà giàu theo đuổi Lâm Diệc Nhã thì nàng đã từng hỏi Lâm Diệc Nhã. Lúc đó Lâm Diệc Nhã rất kiên định nói rằng nàng cả đời này cũng sẽ chỉ yêu một người, cho đến khi nàng chết. . . . Nàng không dám nghĩ nếu như Trương Duyệt Hân cùng người kia kết hôn, Lâm Diệc Nhã ở bên dưới sẽ có phản ứng như thế nào, có khi nào sẽ trực tiếp phát điên hay không. Hay là lát nữa, đi cướp hôn? ! ! Triệu Nguyệt Nguyệt trong nháy mắt sợ đến toàn thân run rẩy. . . . Với sự hiểu biết của nàng về tính cách Nhã Nhã tỷ, nói không chừng ngày Hân tỷ tỷ kết hôn cũng là ngày Nhã Nhã tỷ làm ra chuyện khác người nhất trong đời. . . .
"Vương di, hắn không phải người Bắc Kinh đúng không?" Sau khi tắt máy, Triệu Nguyệt Nguyệt liền đi tới bên cạnh Vương di bắt đầu moi tin tức về Lý Uyên. . . .
"Sao con biết?" Vương di có chút kỳ quái liếc nhìn Triệu Nguyệt Nguyệt. . . .
"Ta, ta đoán thôi. . . ." Triệu Nguyệt Nguyệt vẻ mặt trì trệ, trong lòng suy nghĩ có thể ngàn vạn lần không để cho Vương di phát hiện tâm tư của mình. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận