Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 486: Giáo sư văn phòng có roi da

"Ta muốn trở về đi học."
Một nhóm người đi vào trường học số hai, Trầm Nguyệt Doanh nhìn phòng học bậc thang lớn một chút rồi nói.
Nàng vô cùng coi trọng luận văn tốt nghiệp, muốn ở lại Hạ thị tập đoàn, thuận lợi tốt nghiệp là quan trọng nhất. Nếu như ngay cả bảo vệ tốt nghiệp cũng không thể thuận lợi qua được, dù có quan hệ của Hạ Hân Di, nàng cũng không có mặt mũi ở lại Hạ thị tập đoàn vì mình mà p·h·á hỏng quy định của c·ô·ng ty. Đồng thời cũng có thể t·r·ố·n tránh khỏi một trận khiến nàng hận không thể có Thổ Độn t·h·u·ậ·t vì x·ấ·u hổ.
"Nguyệt Doanh, về mấy thứ liên quan đến biện luận tối nay ta sẽ nói cho ngươi."
Nhưng mà Khương Khinh Ca thấy Trầm Nguyệt Doanh vừa quay người muốn đi, liền đột nhiên gọi lại, ra hiệu Trầm Nguyệt Doanh cùng các nàng đi chung.
Trầm Nguyệt Doanh quay đầu nhìn mấy người, do dự nửa giây, vẫn là kiên trì đi theo Lý Uyên mấy người vào một gian phòng học nhỏ. Nàng vẫn chỉ là một học sinh thôi mà... Vậy mà ngày nào cũng phải đối mặt với chuyện tranh cãi tình cảm ầm ĩ này... Nàng chung quy vẫn phải tiếp nhậ‌n những gánh nặng mà lứa tuổi này không nên nhận...
Vào phòng học nhỏ rồi, sau khi Trần Mặc Mặc sắp xếp chỗ ngồi thì năm người lần lượt ngồi xuống. Vì Khương Khinh Ca trong lòng vẫn bất an chuyện Lý Uyên có phải muốn t·r·ả t·h·ù mình vì trước đây có quá nhiều đàn ông theo đuổi hay không, nên mới cố ý tìm học sinh của mình là Trầm Nguyệt Doanh và đồng nghiệp Lâm Tư Vi. Vì thế năm người coi như ngồi xuống hòa hợp rồi, nhưng Khương Khinh Ca không hề chất vấn Lý Uyên bất cứ điều gì. Bầu không khí cũng không hề căng thẳng như Trầm Nguyệt Doanh và Lý Uyên nghĩ... Ngược lại Lý Uyên cảm thấy ánh mắt Khương Khinh Ca nhìn mình sao có vẻ mang theo một chút sợ hãi.
Nhưng mà về mối quan hệ giữa Lý Uyên và các cô, và chuyện Lý Uyên rốt cuộc quen các nàng từ khi nào… Những vấn đề này Khương Khinh Ca vẫn không hề bỏ qua. Chỉ là khi Trần Mặc Mặc thuộc lòng báo ra thời gian quen của mấy người Trầm Nguyệt Doanh thì Khương Khinh Ca trực tiếp ngơ ngác tại chỗ cũ... Khi cuối cùng nghe báo ra Lâm Tư Vi quen Lý Uyên từ sáu năm trước, sau đó chia tay thì sắc mặt Khương Khinh Ca trong nháy mắt biến đổi... Cả người suýt nữa đứng phắt dậy. Hóa ra là vậy, Lâm Tư Vi và Trầm Nguyệt Doanh không chỉ không phải cố ý chọc tức mình mà còn... Mà mình lại là người đến sau cùng?! Khương Khinh Ca nhất thời khó mà chấp nhận kết quả này.
Ở một tòa nhà dạy học khác, cuối hành lang trong phòng học nhỏ...
Nữ giáo sư Vi Vi mặc váy dài màu đỏ đang cúi đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong tay học sinh. Mà chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông trong điện thoại.
"Kỷ giáo sư, chúng ta xong tiết học rồi sao?"
Khi video được chiếu đi chiếu lại đến lần thứ mười mấy, cuối cùng có người không nhịn được cẩn t·h·ậ·n hỏi một câu.
Cậu nam sinh cầm điện thoại nghe xong liền định thu lại, nhưng vừa định nhúc nhích một giây sau thì điện thoại đã bị giật mất.
"Giáo sư..."
Mọi người đều ngây ra, năm sáu người ai nấy mắt đều đầy kh·iếp sợ nhìn Kỷ giáo sư đang thất thố. Nhưng nàng ta cứ như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy ai, hai mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt giống như muốn chui vào trong video để tự tay x·á·c nh·ậ·n cái gì đó… Hai tay đều đang r·u·n nhè nhẹ…
"Tiết này không học."
Đến khi mọi người nín thở sắp bị khí thế đáng sợ càng lúc càng tăng của giáo sư đè đến mức không thở nổi thì Kỷ giáo sư không thèm nhìn những học sinh bên cạnh, trực tiếp ném lại một câu rồi quay người rời đi. Khiến đám nam sinh kia ngơ ngác mắt tròn mắt dẹt. Kỷ giáo sư này là người nghiêm khắc đến mức biến thái với cả bản thân lẫn người khác. Từ khi nhận làm đạo sư nghiên cứu sinh của bọn họ tới nay, bất kể mưa gió, chưa bao giờ nàng bỏ một tiết học nào. Ngược lại nếu ai dám nghỉ một buổi, Kỷ giáo sư sẽ phạt bằng đòn roi ngay tức khắc…
"Làm gì? Chúng ta có nên đi không?"
Một nam sinh có chút thấp thỏm nhìn quanh mấy nam sinh còn lại, cẩn t·h·ậ·n hỏi.
Mấy người lập tức nhìn nhau, nhưng không ai dám đứng lên khỏi chỗ ngồi.
"Hay là cứ ngồi yên đi... Nói không chừng đây là một lần khảo nghiệm của Kỷ giáo sư..." Một nam sinh khác đột nhiên mặt vẫn còn sợ hãi t·r·ả lời.
Sau đó tất cả đều bất giác liếc nhìn chiếc thước treo trên bục giảng, đều vô ý thức nuốt nước miếng... Cảm thấy lòng bàn tay và sau lưng lại bắt đầu âm ỉ đau... Có thể thấy Kỷ giáo sư đã để lại bóng ma tâm lý sâu đến mức nào… Chẳng ai ngờ, trong khi bậc tiểu học, trung học c·ấ·m đoán thể phạt một cách nghiêm ngặt, thì đám nghiên cứu sinh thi đậu vào những trường hàng đầu cả nước này lại thường xuyên bị thể phạt… Giới nghiên cứu sinh và tiến sĩ lưu truyền một câu, hễ học thuần toán thì ít nhiều gì cũng có chút biến thái. Phụ nữ học thuần toán lại càng như phượng mao lân giác... Nên tâm lý lại càng…
"Hay là tự mình đọc sách đợi chút nữa vào lớp đi."
Mấy nam sinh khác cũng rất tự giác mở sách giáo khoa, bắt đầu lơ đãng nhìn vào.
"Kỷ giáo sư lên lớp chưa bao giờ muộn cũng không về sớm, nghiêm khắc với bản thân như một người máy đã cài đặt sẵn vậy... Đừng nói là cúp cua, liệu có chuyện gì với nàng ấy không?"
Vài phút sau có người thật sự không nhịn được có chút lo lắng hỏi. Tuy mỗi người đều bị thể phạt đến nỗi có bóng ma tâm lý, nhưng vẫn rất tôn trọng và yêu quý Kỷ giáo sư… Không chỉ vì Kỷ giáo sư lớn lên còn dễ nhìn hơn t·h·i·ê·n Tiên... Mà quan trọng là nhờ Kỷ giáo sư dạy dỗ mà kiến thức chuyên ngành của họ gần như tăng mạnh vượt bậc. Chỉ cần họ có thể trụ lại dưới tay Kỷ giáo sư đến bây giờ thì trường học đã hứa hẹn sẽ trực tiếp thu nhận mà không cần phỏng vấn hay kiểm tra gì thêm. Đương nhiên, dáng người của Kỷ giáo sư… cũng là nhất trong những người mà họ từng gặp… Nói chung học môn của Kỷ giáo sư, là vừa đau vừa vui…
"Các cậu đừng nói nữa, Kỷ lão sư tuy đối với chúng ta như một cái người máy không gần nhân tình, nhưng mà các cậu biết có lần tớ vào văn phòng Kỷ lão sư nộp bài tập cuối tuần, thấy đồ vật riêng tư gì không?"
Một nam sinh nghe thấy thế đột nhiên nhớ ra gì đó, liền lập tức liếc ra ngoài cửa phòng học, rồi ép giọng nhỏ nói.
"Cái gì?"
Những người khác nghe thấy "đồ vật riêng tư" thì cổ hiếu kỳ trong lòng trong nháy mắt liền bị k·é·o căng… Ai nấy đều nhìn chằm chằm nam sinh kia vẻ mặt nóng lòng, còn k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g hơn cả nghỉ lễ dài hạn... Họ chỉ tiếp xúc với Kỷ giáo sư trong chuyện học t·h·u·ậ·t, chưa bao giờ có ai dám đi nhìn tr·ộ·m đời tư của nàng… Đến cả Kỷ giáo sư bao nhiêu tuổi cũng không biết…
Thấy mọi người xung quanh ai cũng sốt ruột, nam sinh kia cũng không câu nệ nữa mà hạ giọng xuống thấp hơn, sợ Kỷ giáo sư đột nhiên từ ngoài cửa bước vào.
"Tớ thấy một cây roi da..."
"Da... Roi..."
Mấy người còn lại nghe xong thì lập tức há hốc mồm, vẻ mặt đầy kinh ngạc...
"Là... Là roi da loại mà chúng ta nghĩ sao...?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận