Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 255: Cá tính hoàn toàn tương phản hai tỷ muội

Lý Uyên liếc nhìn điện thoại, rồi lập tức ngượng ngùng liếc qua Hạ Thanh Ninh. Bởi vì Lý Uyên đang ngồi xổm trước mặt Hạ Thanh Ninh, nên màn hình điện thoại Hạ Thanh Ninh cũng có thể nhìn rõ. Nhìn thấy phía trên hiển thị người gọi là "Hân Di bảo bối" một cái, cả người Hạ Thanh Ninh lập tức cứng đờ. Lý Uyên cũng phát giác chân của Hạ Thanh Ninh đột nhiên cứng nhắc một cái... "Ta nghe điện thoại." Sắc mặt Lý Uyên cũng lập tức có chút mất tự nhiên, chậm rãi buông chân Hạ Thanh Ninh ra. Sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài cửa biệt thự. "Đã gần một tiếng rồi, sao ngươi còn chưa về vậy? Chị của ta đến nhà chưa?" Vừa nhấc máy, giọng nói ngọt ngào của Hạ Hân Di từ bên trong truyền đến đầy nôn nóng. "Chưa, chị ngươi bị trẹo chân rồi, ta đang giúp nàng xem." Lý Uyên có chút chột dạ đáp một câu. "A? Chị thế nào rồi? Ta về ngay đây." Hạ Hân Di lập tức kinh hô. "Không cần, tình hình không nghiêm trọng lắm, ta xử lý một chút là ổn." Lý Uyên lập tức cự tuyệt... Ba người các nàng nếu ở cùng một không gian riêng tư thì... Cái cảnh tượng đó... Nghĩ thôi đã không dám tưởng tượng rồi...! Lý Uyên vừa nói vừa không nhịn được quay đầu liếc vào trong biệt thự. Liếc mắt một cái liền thấy Hạ Thanh Ninh đang kéo chân bị thương, khập khiễng bước đi tới... Rồi trước sự kinh ngạc của Lý Uyên, ngay trước mặt hắn đưa tay đóng sầm cửa lớn biệt thự lại... Lý Uyên thấy vậy thì lập tức cười khổ một tiếng... Tính cách hai tỷ muội này... Thật sự hoàn toàn trái ngược nhau... "À, vậy lát nữa ta gọi điện thoại cho chị." Hạ Hân Di lên tiếng. "Khi nào thì ngươi về a, ngươi, Hỏa Bảo và Trần Khinh Tuyết cãi nhau rồi..." Hạ Hân Di đột nhiên đổi giọng, nhỏ giọng nói một câu... "Tên dở hơi?" Lý Uyên nghe xong, lập tức ngẩn người... "Cái cô lạnh lùng, giống như robot Tần pháp y đó!" Hạ Hân Di lập tức bổ sung thêm một câu. Lý Uyên nghe xong, lập tức đau cả đầu... Tần Mặc Diễm và Trần Khinh Tuyết sao lại cãi nhau? "Có phải là do ngươi lại nói gì không?" Lý Uyên vừa nghĩ đã đoán ngay ra người châm ngòi. "Không có nha, ta chỉ lỡ miệng nói không biết Hỏa Bảo với Khinh Tuyết ai ngốc hơn thôi... Sau đó các nàng tự dưng liền ghét nhau..." Giọng Hạ Hân Di cố ý có chút ủy khuất... Lý Uyên tự nhiên biết cô nàng này chắc chắn lại nói năng không suy nghĩ, không chỉ có một câu kia thôi... Nhưng đối với Hạ Hân Di như vậy, hiện tại hắn thật sự không thốt ra được một lời trách cứ nào... Đặc biệt là sau khi Hạ Thanh Ninh xuất hiện... Hắn cảm giác áy náy với Hạ Hân Di càng lớn... Nói nặng với nàng một câu hắn đều cảm thấy không phải người... "Ta hiện tại chưa về được, ngươi trước khuyên nhủ Lặng Lẽ và Lá Cây thử đi, đừng để Hiểu Hiểu ra tay trấn áp." Lý Uyên liếc nhìn cánh cửa biệt thự đóng kín, cảm thấy mình thật sự thiếu phương pháp phân thân... "A, vậy được rồi, con cọp cái đang ngồi một bên xem kịch đó." Hạ Hân Di vừa nói, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến một tiếng gầm rú... Dọa cho Hạ Hân Di vội vàng cúp máy... Lý Uyên lắc đầu bất đắc dĩ. Thu điện thoại, lấy ra móc kim loại rồi đi về phía cửa lớn màu vàng đen. Cửa lớn mở ra, Lý Uyên đi vào phòng khách. Hạ Thanh Ninh đang ngồi trên ghế sofa hai tay loay hoay cái hộp thuốc bên chân. "Để ta." Lý Uyên chậm rãi đi tới ngồi xuống trước mặt Hạ Thanh Ninh, lấy hộp thuốc trong tay nàng. Hạ Thanh Ninh tượng trưng phản kháng một chút, rồi liền buông tay lùi về sau, thu người vào ghế sofa. Khoảng cách với Lý Uyên xa ra một chút. Lý Uyên mở hộp thuốc lấy bông gòn sát trùng các thứ, cùng với kim châm cứu mang theo bên mình để qua một bên. Sau đó nhìn Hạ Thanh Ninh đột nhiên trở nên kháng cự mình. "Sao ngươi còn chưa đi?" Hạ Thanh Ninh thấy Lý Uyên nhìn mình, biểu cảm có chút mất tự nhiên. "Ta có nói là ta muốn đi sao?" Lý Uyên hỏi ngược lại, rồi đưa tay lần nữa với chân Hạ Thanh Ninh... Cả người đang núp trong ghế sofa Hạ Thanh Ninh căn bản là tránh không được. Lý Uyên nắm lấy mắt cá chân tinh tế trắng bóng của Hạ Thanh Ninh, nhẹ nhàng kéo về phía mình... Hạ Thanh Ninh để phòng ngừa váy bị hở lần nữa, chỉ có thể rất không tình nguyện dịch người ra ngoài theo... "Ta nói ta tự mình làm được rồi, ngươi có việc thì về đi, đừng để người khác hiểu lầm." Hạ Thanh Ninh trừng mắt liếc Lý Uyên, bất đắc dĩ dịch ra ngoài. Lý Uyên ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Ninh. "Người khác muốn hiểu lầm thì cứ hiểu, nếu ngươi không muốn sáng mai tỉnh dậy bị người ta mang đi xe cứu thương, thì ngoan ngoãn một chút, nếu không ta phải đến bệnh viện cho ngươi ba bữa cơm mỗi ngày đấy." Lý Uyên nói xong, Hạ Thanh Ninh ngẩn người. Lý Uyên nhân lúc Hạ Thanh Ninh không kháng cự nữa. Một tay nắm lấy mắt cá chân Hạ Thanh Ninh, tay kia lập tức nhẹ nhàng cởi đôi giày cao gót đế đỏ trên chân nàng ra, vứt sang một bên. Đôi chân nhỏ nhắn như bạch ngọc tinh xảo kia liền bại lộ trong tầm mắt Lý Uyên. Chỉ là ngọc mỹ này... Đủ khiến 99% đàn ông mê mẩn... Cả người Hạ Thanh Ninh khẽ run lên. Lý Uyên nhịn không được nhìn kỹ hơn... Sau đó dùng ngón cái ấn nhẹ lên xung quanh chỗ sưng và khớp xương. Theo Lý Uyên vừa hơi dùng lực. Hạ Thanh Ninh lập tức cắn chặt môi, mặt nhăn nhó. Lý Uyên thấy vậy liền dừng tay, phán đoán sơ bộ về vết thương của nàng. "Cả ngày giẫm giày cao gót đi tới đi lui sao không biết đau hả?" Lý Uyên nhìn Hạ Thanh Ninh đang đau răng trợn mắt, giọng điệu đau lòng mà trách móc. Hạ Thanh Ninh cắn chặt môi đỏ, không nói lời nào. Lý Uyên cầm miếng bông gòn sát trùng lau mắt cá chân. Sau đó ngay dưới ánh mắt có chút sợ hãi của Hạ Thanh Ninh rút ra một cây kim châm cứu. "Đừng sợ, không đau." Lý Uyên nhìn Hạ Thanh Ninh, giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con, nhẹ nhàng... Vừa nói dứt lời, kim châm đã đâm vào mắt cá chân Hạ Thanh Ninh. Sau bốn năm cây kim xuống, Hạ Thanh Ninh thật sự không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy mắt cá chân tê tê dại dại, có một dòng nước nóng không ngừng chạy quanh. Chỗ sưng tấy mắt thấy rõ ràng đã bớt hơn trước một chút. Trong khoảnh khắc, thấy ánh sáng dịu dàng trong mắt Hạ Thanh Ninh lấp lánh. Lúc trước nàng chỉ nhìn Lý Uyên châm cứu chữa bệnh cho người khác ở chỗ của Trầm Nguyệt Doanh trong buổi phát sóng trực tiếp. Y thuật này, sau khi tự mình trải nghiệm qua mới cảm nhận sâu sắc hơn về sự thần kỳ của nó. Nàng cũng biết một vài danh y trung y, nhưng y thuật của họ xem ra đều không cao minh bằng Lý Uyên. "Tình trạng của ngươi vốn phải chích máu hoặc ít nhất phải bất động nửa tháng thì tụ máu mới hết sưng, nhưng có ta ở đây thì sáng mai ngươi đã có thể xuống đất được rồi." Lý Uyên nói xong lắc lắc cây kim châm trong tay. "Ngươi định đi rồi sao?" Hạ Thanh Ninh thấy Lý Uyên bắt đầu thu dọn đồ đạc, theo bản năng buột miệng hỏi... PS: Một chương nha, công việc đã ổn định, sẽ hồi phục hai chương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận