Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 22: Để ngươi làm tên móc túi, ngươi có vẻ giống như tại dã ngoại cầu sinh

"Chương 22: Để ngươi làm tên móc túi, ngươi có vẻ giống như đang đi tìm đồ ăn ở ngoài thiên nhiên"
"Không thể nào, không thể nào, chắc chắn là trùng hợp, nhất định là trùng hợp, hãy tin vào khoa học, mọi người phải tin vào khoa học!"
"Ngay từ đầu ta không tin hắn biết mở khóa, kết quả hắn thành thần mở khóa, sau đó ta không tin hắn hiểu trung y, kết quả giới trung y gọi hắn là tiên sinh, bây giờ hắn nói xem tướng số, ta nên tin hay không đây?"
"Lý trí mách bảo ta không nên tin, nhưng kinh nghiệm cho thấy, người này căn bản không thể dùng lý lẽ thông thường mà đánh giá!"
"Thôi được, xem tiếp đi, dù sao ta cũng tê liệt rồi."
"Thật ra ta quên mất đây là chương trình chống móc túi rồi, đáng tiếc hắn không biết móc túi, nếu không hiệu quả sẽ càng bùng nổ hơn."
"Thêm nhiều rau, không cần rau mùi."
Nhìn những viên mực vàng óng ánh mê người.
Lại nhìn nửa xác con bạch tuộc già còn lại trên thớt.
Những giọt nước mắt cảm động lại một lần nữa không tự chủ trào ra từ khóe miệng.
"Anh, đợi chút nữa thôi, xong ngay đây." Cô em gái bán thịt viên mỉm cười với anh.
Ngay lúc Lý Uyên đang ngóng trông những viên mực đang xèo xèo sôi lên.
Phía sau đột nhiên có giọng nói lạ vang lên.
"Ngươi là Lý Uyên?"
Lý Uyên từ từ quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông tướng mạo kiên nghị nhưng lại hết sức lấm lem.
Đang đứng cách Lý Uyên hai mét phía sau.
"Xin hỏi anh là?" Lý Uyên có chút nghi hoặc.
Gương mặt này có vẻ quen thuộc.
Nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Người đàn ông thấy Lý Uyên có vẻ lúng túng lập tức liếc mắt.
"Ta là Thang Gia Minh, tên móc túi của tổ chương trình giống như ngươi..."
"À, là anh à, thật ra tôi đã sớm nhận ra anh, đùa với anh chút thôi, ha ha ha." Lý Uyên nghe tên liền lộ ra nụ cười nhiệt tình, bước nhanh về phía trước.
Gã này là mầm non trọng điểm của cục thành phố.
Về sau rất có thể sẽ là lãnh đạo của cục.
Nếu có thể thì mối quan hệ này nên tranh thủ.
"Sao anh lại đứng ở đây, vẫn chưa tìm được khách mời minh tinh sao?"
Thang Gia Minh lảo đảo tiến về phía Lý Uyên với dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Nhìn những viên mực vàng thơm phức trước mặt.
Không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
"Tôi đang định ăn chút gì lót dạ, còn anh thì sao, sao lại nhếch nhác thế này?"
Nhìn gã thở hổn hển, mặt đầy mồ hôi, toàn thân cũng rất bẩn.
Lý Uyên không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Chương trình phổ cập kiến thức pháp luật.
Sao bị gã làm như chương trình sinh tồn ngoài thiên nhiên thế?
Thang Gia Minh nghe vậy lập tức lộ vẻ mặt ủ rũ.
Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Uyên trên mặt đất.
"Đừng nói nữa, ban đầu tôi cứ nghĩ với kỹ thuật mình học được từ việc tiếp xúc với dân trộm cắp, thì đối phó với đám khách mời minh tinh này là quá dư thừa."
"Rồi sau đó?" Lý Uyên đại khái đoán được điều gì.
"Sau đó ngay từ đầu gặp một vị khách mời chưa được huấn luyện, xác thực rất thuận lợi." Thang Gia Minh vừa nói vừa nhịn không được ngẩng đầu lén liếc nhìn viên mực vàng óng ánh.
"Ngay lúc tôi vừa lấy được một chiếc điện thoại di động giả, chuẩn bị ra tay với cái thứ hai, thì Vương Ngọc Kiệt đột nhiên lao ra từ bên cạnh."
"Thủ pháp của tên đó cao minh thật, đến cả tôi còn không thấy rõ hắn trộm kiểu gì, chưa được vài phút đã móc sạch khách mời minh tinh, cuối cùng còn cố ý vỗ vai khách mời, làm hại tôi suýt bị bắt."
"Vậy cũng không đến nỗi chật vật như vậy chứ?" Lý Uyên không nhịn được nhổ nước bọt.
"Anh không biết đấy thôi, sau đó liên tục mấy lần đều như vậy, cuối cùng thì đụng phải một khách mời được huấn luyện, kết quả là..." Thang Gia Minh lộ vẻ mặt thất thần.
Khác một trời một vực so với vẻ hăng hái ban đầu.
"Kết quả không ai quấy rầy mà một món đồ cũng không trộm được, còn suýt nữa bị bắt tại trận?" Lý Uyên vừa cười vừa nhìn hắn.
Thang Gia Minh gật đầu lia lịa.
"Bên cạnh cô ta có mấy đồng nghiệp cảnh đội, nếu không phải thể lực của tôi tốt, chắc đã không chạy thoát rồi."
Lý Uyên nhìn bộ dạng hắn như vậy.
Chắc cú sốc phải nặng nề hơn so với những gì hắn nói.
Gã này ở trong đội cảnh luôn được xem là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.
Một thân ngạo khí của kẻ tài giỏi.
Lần này để gã tham gia chương trình đâu phải vì kỹ thuật móc túi của hắn giỏi thế nào.
Mà là để hắn lộ mặt.
Sau đó tiện thể dẹp bớt cái nhuệ khí của gã.
"Anh ơi, xong rồi." Lúc này, cô em gái bán thịt viên mang bát bạch tuộc thịt viên đầy ắp đến cho Lý Uyên.
Màu sắc mê người, mùi thơm ngào ngạt.
Trong nháy mắt Thang Gia Minh đã ngây người.
Cổ họng không tự chủ nuốt xuống.
"Em gái, phiền em chia cho anh hai phần nhé." Lý Uyên nói rồi lấy ra một xấp tiền nhân dân tệ từ trong túi, chuẩn bị trả tiền.
Nhưng cô em gái bán thịt viên nhất quyết không chịu nhận.
"Anh, em không lấy tiền đâu, lát nữa anh giúp em xem cho một bài thuốc được không." Cô em gái nói mặt đỏ bừng.
Khiến cho Thang Gia Minh bên cạnh trợn mắt há mồm.
Khá lắm, tên này lấy đâu ra nhiều tiền thế, lại còn có em gái mang đồ ăn đến nữa chứ.
"Của anh đây." Lý Uyên chia phần thịt viên đã xong cho Thang Gia Minh.
Thang Gia Minh như vớ được bảo vật vội vàng đón lấy.
Không kịp chờ đợi đút ngay một viên vào miệng.
Vị ngon tuyệt hảo như sơn hào hải vị tan ra giữa răng môi.
Trong khoảnh khắc Thang Gia Minh cảm động đến trào nước mắt.
"Ăn từ từ thôi, đây tôi còn hơn 200 tệ nữa, đủ cho hai anh em mình ăn cả ngày." Lý Uyên thấy gã ăn như hổ đói.
Có thể tưởng tượng cả buổi trưa hắn đã trải qua những gì.
"Tôi từ tối qua đến giờ còn chưa được ăn gì, trong túi không có một xu, còn bị mấy nhóm người đuổi theo cả buổi, người tôi sắp suy kiệt rồi."
"Anh ơi, em làm cho hai người thêm một phần nữa." Cô em gái bán thịt viên thấy vậy liền vơ lấy dao chặt nốt nửa con bạch tuộc già còn lại.
"Chỉ những khách mời được huấn luyện trên người mới có tiền thôi, người khác thì đều đang cố gắng tìm kiếm, sao anh lại nhàn nhã thế này, lấy đâu ra nhiều tiền vậy, lại còn có em gái tặng đồ ăn nữa chứ?"
Ăn xong một nửa thịt viên.
Thang Gia Minh cuối cùng cũng hoàn hồn.
"Là nhờ đôi bàn tay chăm chỉ kiếm được, tổ chương trình có nói không được kiếm tiền từ người ngoài khách mời đâu." Lý Uyên cười giải thích.
Thang Gia Minh hơi sửng sốt, thấy có vẻ cũng đúng.
"Tôi muốn tiếp tục đi tìm khách mời minh tinh, anh có muốn cùng nhau lập đội không?"
Thang Gia Minh chầm chậm đứng dậy.
"Có tiền rồi thì còn tìm khách mời làm gì, có muốn ở lại đây, ăn no uống say rồi đến hết giờ nhận tiền không?" Lý Uyên lắc lắc xấp 200 tệ trong tay một cách ngông cuồng.
Tựa như là câu ám hiệu mê hoặc ý chí.
"Thế nhưng, điểm tích lũy làm sao kiếm?" Thang Gia Minh nhìn số tiền lớn trong tay Lý Uyên mà lộ vẻ do dự.
Ai mà chẳng có lòng hiếu thắng.
Huống hồ là một nhân tài xuất sắc của đội cảnh như hắn.
Mục tiêu của hắn khi tham gia chương trình chính là vị trí đứng đầu về điểm tích lũy.
Dù rằng thực tế đã cho hắn một gáo nước lạnh.
Nhưng lòng quyết tâm của hắn không dễ gì bị dập tắt!
Đặc biệt là nằm thẳng trước camera như vậy, không phải tác phong thường thấy của hắn.
"Anh ơi, phần hai xong rồi." Cô em gái bán thịt viên ngọt ngào gọi hai người.
Lý Uyên mỉm cười nhận lấy.
Thang Gia Minh nhìn những viên mực thơm lừng.
Nghe bụng mình vẫn đang kêu gào.
Lại nhìn nụ cười tươi tắn đáng yêu của cô em gái bán thịt viên.
Thôi đi cái lòng quyết chí bất diệt của hắn.
Với tư cách là một cảnh sát tinh nhuệ, hắn cái gì cũng có thể cản.
Ngoại trừ cám dỗ.
"Của anh." Lý Uyên cười đưa cho hắn một nửa.
Thang Gia Minh phủi bụi bẩn trên tay, nở nụ cười hạnh phúc.
"Mấy viên thịt bạch tuộc này, còn ngon hơn những chỗ tôi từng ăn qua, thơm thật."
"Đó là đương nhiên rồi, đây là thịt bạch tuộc già tươi ngon nhất đấy."
Hai người vừa từ từ thưởng thức những viên mực ngon tuyệt.
Vừa nhàn nhã nhìn người qua lại vội vã.
"Các anh em, Trần Mặc Mặc đang bị gã ảo thuật gia theo dõi, đang đi về phía này." Trong phòng trực tiếp có người hô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận