Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 82: Nàng đã phân không ra đây là huyễn cảnh vẫn là hiện thực?

"Chương 82: Nàng đã không phân biệt được đây là ảo giác hay là hiện thực?"
"Rốt cuộc ngươi đã gây họa cho bao nhiêu cô nương rồi?" Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên thở dài.
Giống như là đã chấp nhận số phận, chấp nhận sự thật một người bạn gái cũ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Lý Uyên hiện tại hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Hiểu Hiểu.
"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng....."
Lý Uyên lần này thật sự không dám nói thật như lần trước nữa...
Nếu không đêm nay, cái xác bị dìm dưới Hoàng Phố Giang chỉ sợ sẽ là chính hắn!
"Chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Hạ Hân Di nhìn dáng vẻ ánh mắt trốn tránh của Lý Uyên lúc này.
Dù có ngốc đến đâu cũng đoán được trong mấy phút mình rời đi, có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Mà Trần Mặc Mặc cẩn thận đã nhìn xuyên qua khe cửa về phía Trần Khinh Tuyết ở đằng xa.
"Anh hai, rốt cuộc anh có biết tên của hắn là gì không?"
Trong mắt Trần Khinh Tuyết sương mù mờ mịt, ngữ khí cùng thân thể đều không ngừng run rẩy.
"Để anh nghĩ, để anh nghĩ xem, anh vừa hình như nghe thấy có người gọi tên hắn."
Trần Vũ Hoa thấy cảm xúc Trần Khinh Tuyết đột nhiên kích động như vậy, cũng không dám nói gì thêm.
Cố gắng nhớ lại.
"Hình như gọi là, gọi Lý Uyên hay là Lý Nguyên gì đó, tóm lại không phải Cổ Thiên Nhạc."
Trần Vũ Hoa suy tư vài giây, sau đó chắc chắn nhìn Trần Khinh Tuyết.
Trần Khinh Tuyết nghe vậy không ngoài dự liệu gật đầu.
"Có thể là gần đây em ngừng thuốc, nên mới bị ảo giác, ngày mai em sẽ đi gặp bác sĩ."
Trần Khinh Tuyết lấy tay che ngực, cố gắng để cảm xúc dần dần bình ổn trở lại.
Nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn liên tiếp về phía hướng phòng nghỉ.
"Cái tên cặn bã kia có gì tốt chứ? Đã 3 năm rồi mà em còn nhớ mãi không quên?! "
Trần Vũ Hoa thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của Trần Khinh Tuyết liền giận không chỗ phát tiết.
Trong lòng hắn, nàng Băng Tuyết nữ thần, cô em gái quý giá vậy mà cứ mãi nhớ về một tên cặn bã.
Em gái ruột của mình cũng giống vậy bị cặn bã khi dễ mà vẫn không thể quên được tên đó...
Ngoại trừ mẹ ruột ra, đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Quan trọng nhất vẫn là hai người phụ nữ đẹp tựa tiên nữ, tại sao lại cùng lúc nhớ mãi không quên một tên cặn bã? !
Chẳng lẽ là do hắn vẫn chưa đủ cặn bã sao?
Trần Vũ Hoa cảm thấy tối nay nhận thức của mình về việc tán gái đã bị một cú sốc cực lớn.
"Thôi đi anh, bản thân anh cũng chẳng tốt đẹp gì, có tư cách gì mà nói người khác?"
Trần Khinh Tuyết hung tợn trừng mắt liếc nhìn Trần Vũ Hoa.
"Anh còn có chuyện gì không? Không có gì thì em về đây."
Trần Vũ Hoa thấy Trần Khinh Tuyết nhìn mình với vẻ mặt chán ghét.
Sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh như mướp đắng.
Cô em gái nhỏ đáng yêu đâu rồi?
Sao vừa nhắc tới người kia, áo bông nhỏ đã lọt gió thế này?
"Em không ngồi chơi với anh trai em một lát sao?"
"Xem ở anh là anh ruột của em, nên em mới không kêu ba chặt chân anh đó, tự anh ở đây mà kiểm điểm bản thân đi."
Trần Khinh Tuyết liếc nhìn Trần Vũ Hoa.
Cầm túi xách trên ghế định đi.
Nhưng ánh mắt không tự chủ lại nhìn về phía phòng nghỉ.
Đúng lúc Lưu Tử Diệp làm xong ghi chép đi tới.
Nhìn thấy lại là một gương mặt tuyệt sắc.
Trần Khinh Tuyết cũng không khỏi thầm thán trong lòng.
Không xem qua hướng Trần Vũ Hoa si ngốc đang nhìn kia.
Nàng đoán được thân phận của người kia.
Nàng đột nhiên cảm thấy cần phải nói lời xin lỗi với Lưu Tử Diệp.
"Anh hai, em đi xin lỗi giúp anh với chị Lá Mầm, lần sau anh đừng như vậy nữa, anh không xứng với chị ấy....."
Trần Khinh Tuyết nói xong liền đi về hướng phòng nghỉ.
Vừa lúc nghe thấy bên trong hình như có tiếng cãi nhau.
Cảm thấy không nên nghe lén, nàng vốn định muốn đi, để lần sau hẵng xin lỗi.
Nhưng lại mơ hồ nghe thấy có vẻ như là tên của mình.
"Cô em gái xinh đẹp bên ngoài gọi là Trần Khinh Tuyết đấy, tôi vừa mới nghe được trưởng đồn và mấy tên cảnh sát đang bàn tán về vẻ xinh đẹp của cô ấy."
Trần Mặc Mặc đã thấy rõ tình hình, đột nhiên nói một câu.
Thang Gia Minh bên cạnh lập tức ngượng ngùng cong các ngón chân.
Lý Uyên lập tức cảm kích nhìn nàng một cái, trong đó có ẩn ý chỉ có hai người biết.
Một lát nữa mà hỏi tên thì có khi không trả lời được....
Bất quá chắc chắn không thể gạt được Hàn Hiểu Hiểu, một cảnh sát hình sự có học về tâm lý tội phạm này.
"Mặc Mặc, lập trường của cô có thể kiên định một chút được không? Lúc trước còn giúp hắn đánh lạc hướng tôi thì tôi không chấp nhặt, bây giờ lại tiếp tục che giấu cho hắn."
Bị vạch trần, Trần Mặc Mặc lập tức lè lưỡi.
Chỉ có Hạ Hân Di cùng Lưu Tử Diệp là cứ nhìn qua nhìn lại giữa ba người.
Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
"Chờ đã, rốt cuộc các người đang nói cái gì thế? Cô em gái xinh đẹp bên ngoài gọi là Trần Khinh Tuyết thì sao?"
Hạ Hân Di vẻ mặt mê hoặc nhìn Trần Mặc Mặc.
Trần Mặc Mặc bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Hân Di.
"Cô em gái bên ngoài kia, có lẽ là bạn gái cũ...."
"Hả?!"
Hạ Hân Di lập tức há hốc miệng, nhìn về phía Lý Uyên.
Lưu Tử Diệp cũng mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Lý Uyên rất muốn nói, mấy người nhìn tôi làm gì? Chuyện này đâu phải do tôi muốn...
Nhưng thân thể vẫn không tự chủ rụt về phía góc tường...
Ngoài cửa, Trần Khinh Tuyết nghe xong, trực tiếp xông vào trong.
Liếc nhìn qua bốn gương mặt tuyệt mỹ kia.
Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lý Uyên đang sợ hãi run rẩy.
"Xin lỗi, tôi vốn định thay anh trai tôi xin lỗi các cô, nhưng vừa rồi ở ngoài tôi nghe được các cô đang nói về tôi."
Trần Khinh Tuyết hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
"Xin hỏi, tôi, tôi có quen biết bạn của các cô không?"
Trần Khinh Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Lý Uyên, đến cuối câu này thì không thể khống chế được âm thanh run rẩy.
Theo lời cô nói, nàng không thể nào phân biệt được gương mặt quen thuộc này rốt cuộc là ảo giác hay là hiện thực.
Dù sao thì đã có thời gian, nàng sống trong trí tưởng tượng của mình suốt hơn nửa năm rồi.
Lý Uyên cũng nhìn người bạn gái cũ đã từng của mình trước mặt, khẽ nhíu mày.
Nhìn một màn vẻ mặt u sầu của cô ấy, có vẻ cô nàng này bệnh không nhẹ rồi!
"Cô không nhận ra hắn sao?"
Bốn người thấy Trần Khinh Tuyết đột nhiên xông vào hỏi vậy, có hơi sững sờ, sau đó Hàn Hiểu Hiểu phản ứng lại trước.
"Tôi, tôi không chắc, tôi, bây giờ tôi không biết là ảo giác hay là thực tế."
Trần Khinh Tuyết nhìn chằm chằm Lý Uyên, nước mắt dần dần bắt đầu rơi xuống.
"Tôi quen người kia, hắn gọi Cổ Thiên Nhạc, nhưng còn anh lại tên là Lý Uyên."
Lý Uyên khẽ thở dài.
Ánh mắt nhìn qua bốn người Hàn Hiểu Hiểu.
"Ta chính là Cổ Thiên Nhạc, Cổ Thiên Nhạc là tên giả mà lúc đầu ta đã dùng, tên thật của ta là Lý Uyên."
Lần này hắn không sợ, cũng không trốn tránh, càng không để Trần Mặc Mặc ra hòa giải thay mình.
Hắn có thể thấy được, những cô bạn gái cũ trước mắt, bệnh của các nàng là do hắn mà ra.
Lần này, hắn chọn làm một người đàn ông chân chính, dù là có bị phân thây tại chỗ.
"Cạch"
Nghe Lý Uyên nói trong nháy mắt.
Chiếc túi xách màu trắng sữa khá đắt tiền của Trần Khinh Tuyết đột nhiên tuột xuống từ trên vai.
"Ai có thể nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là ảo giác hay là hiện thực?"
Trong giọng nói run rẩy của Trần Khinh Tuyết mang theo giọng nghẹn ngào sâu sắc.
"Hiện tại tôi không phân biệt được, tôi thật sự không phân biệt được!"
PS: Cầu lễ vật miễn phí nha......
Bạn cần đăng nhập để bình luận