Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 51: Đã từng Bạch Nguyệt Quang giáo hoa, cũng rút đi thanh thuần hoạt bát

Nữ sinh ngơ ngác nhìn Lý Uyên, rồi lại nhìn vào bản nhạc trong tay, luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng lại không tài nào nói ra được chỗ không đúng. Mấy cái tên này đều rất phù hợp với phong cách tên bài piano đặc trưng. Có điều mấy cái tên này nàng lại chẳng nghe qua bao giờ. Chẳng lẽ một tài xế giao đồ ăn lại hiểu biết về piano hơn cả nàng sao? Lúc này ánh mắt của nữ sinh nhìn Lý Uyên đã có sự biến đổi kỳ lạ.
“Phụt, Uyên Thần nói mấy cái này chẳng phải là tên địa danh trong game LoL sao? Sao giờ lại biến thành tên nhạc piano rồi?!”
“Đương nhiên là để lừa cái con nhỏ bốc đồng kia rồi, Uyên Thần thông minh như vậy, sao lại có fan ngốc nghếch như ngươi được!”
“Mau nói ngươi là fan giả.”
“….. Uyên Thần lúc nói cứ như thật ấy, ta có mười năm kinh nghiệm chơi game, mà chỉ cần không chơi một năm thôi là bị hắn lừa gạt ngay được!”
“Ha ha ha, cái tài ăn nói trôi chảy tại chỗ của Uyên Thần đúng là thần thánh mà!”
Trong đám người này, ngoài Lý Uyên ra thì chỉ có Trầm Thông là có chơi LoL. Dĩ nhiên, Hạ Hân Di cũng có nghe qua. Trầm Thông vừa định tiến lên vạch trần màn kịch của Lý Uyên, liền lập tức bị Hạ Hân Di ngăn lại. Đón nhận ánh mắt “ngươi dám hó hé một tiếng là tuyệt giao” của Hạ Hân Di, Trầm Thông liền lập tức ngậm miệng, nén lời định nói trở về.
“Không có mà, ta nói những bài nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ em không biết bài nào sao, thậm chí chưa từng nghe đến một bài nào luôn à?” Lý Uyên tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn nữ sinh. Không chỉ vậy, Lý Uyên còn tiếp tục bịa đặt rất nhiều tên nhạc và đại sư không có thật, còn ra cả phong cách. Nào là nhạc của tổng giám đốc bá đạo Thụy Mã, của nữ thần cao lãnh Lệ San Trác, của Bill cát Water cuồng nhiệt phóng khoáng. Mấy cái tên này đối với nữ sinh mà nói thì hoàn toàn xa lạ, nhưng nghe lại thấy rất cao sang. Trong nháy mắt, toàn bộ những người có mặt tại đó đều bị trấn trụ. Ánh mắt nữ sinh từ chỗ coi thường ban đầu chuyển sang nghi hoặc, rồi xấu hổ, cuối cùng là hoàn toàn cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Uyên nữa. Đến cả mẹ nàng nhìn Lý Uyên cũng dần dần lộ ra vẻ sùng bái, đó là sự ngưỡng vọng của bọn họ đối với nghệ thuật cao nhã.
Giờ phút này hai mẹ con đã bị Lý Uyên khuất phục về kiến thức đàn piano. Ai mà ngờ được chứ! Tùy tiện gặp được một anh giao đồ ăn, vậy mà chỉ đọc lướt qua về piano cũng hơn cả cô con gái học hơn một năm. Tự tin và kiêu ngạo mà cô mới vừa xây dựng lên bị một anh giao đồ ăn trực tiếp đập tan tành.
“Tôi… tôi chỉ biết chơi những bài có trong bản nhạc thôi, chỉ nghe qua mấy bài nhạc thời Trung Cổ thôi ạ.” Đối mặt với Lý Uyên tùy tiện nhìn ra sự khoe mẽ nhà giàu mới nổi của bọn họ và cái thời gian luyện đàn lừa đảo của cô, nữ sinh rụt rè thu lại sự kiêu ngạo của mình, trực tiếp nộp vũ khí đầu hàng.
Phòng livestream cười bò: “Ha ha ha, hai mẹ con nhà này nhận thua rồi kìa.”
“Vẫn là Uyên Thần đỉnh nhất, ra tay vài ba câu bịa chuyện liền bắt được cô em tiểu thư phản nghịch này.”
“Đều là chín năm giáo dục bắt buộc, sao Uyên Thần cứ luôn ngầu thế kia, ngay cả ta lúc đỉnh cao phong độ còn phải tránh xa mũi nhọn của hắn.”
“Công bằng mà nói thì hai mẹ con này cũng không phải người không biết lý lẽ.”
“Nói nhảm, đây là khách sạn nơi nhiều người lui tới, đám nhà giàu mới nổi như bọn họ muốn ra vẻ thượng tầng xã hội thì sao có thể mất mặt trước mọi người được.”
“Bây giờ có thể để tôi sửa đàn piano không? Sửa không được không lấy tiền, sửa hỏng tôi tự móc tiền túi.” Lý Uyên thấy màn kịch cũng xong xuôi rồi thì nghiêm túc nói với hai mẹ con kia. Việc đổi lại tuổi thọ mới là chính sự. Nữ sinh liếc nhìn người phụ nữ trung niên, bà ta nhìn đôi mắt van nài của con gái mình, với cả bị kiến thức uyên thâm của Lý Uyên thuyết phục, liền nghiến răng một cái rồi nhìn về phía quản lý sảnh: “Để cho cậu ấy sửa đi, nếu hỏng thì tôi đền.”
“Cái đó, vậy để tôi đi xin phép lãnh đạo một chút.” Quản lý sảnh nhìn Lý Uyên với ánh mắt khó hiểu, vội lấy điện thoại di động ra bấm số. Mười mấy giây sau: “Lãnh đạo đồng ý rồi.”
Lúc này, khí thế của quản lý sảnh cũng yếu đi không ít. Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Uyên. Anh giao đồ ăn hiểu về piano, đúng là lần đầu hắn thấy. Có điều, hắn không bị mấy người phụ nữ kia qua mặt. Hắn vẫn không cho rằng Lý Uyên có thể sửa được đàn piano. Mấy nhóm đến đây từ hôm qua đến hôm nay đều không sửa được. Nếu hắn giỏi vậy, sao còn đi giao đồ ăn làm gì? Ở Ma Đô, số gia đình có đàn piano rất lớn, điều âm sư là một nghề lương cao, vừa nhẹ nhàng vừa có thể diện, chắc chắn hơn hẳn so với giao đồ ăn. Có lẽ hắn chỉ là tình cờ học qua một chút thôi. Có điều, vì lãnh đạo đã đồng ý, cho nên Lý Uyên có sửa được hay không, có làm hỏng đàn piano hay không, cũng không liên quan đến hắn. Dù sao thì người cho phép là lãnh đạo.
“Anh đợi một lát nhé, tôi đi lấy dụng cụ cho anh.” Nói xong, quản lý sảnh liền đi vào trong. Đúng lúc này, đôi mắt trong suốt của Hạ Hân Di không hề rời khỏi Lý Uyên: “Anh thật sự là Lý Uyên?” Một giọt nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống từ hốc mắt Hạ Hân Di. Lý Uyên quay đầu lại nhìn, từ vừa nãy, anh đã cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt rất quen, nhưng cái cảm giác này lại không giống với người bạn gái cũ.
“Chị gái xinh đẹp quá.” Người xem trong phòng livestream lập tức bị nhan sắc của Hạ Hân Di hấp dẫn.
“Tôi là Hạ Hân Di đây.” Thấy ánh mắt có phần mơ hồ của Lý Uyên, cô cố kìm nén sự kích động trong lòng: “Mười năm trước anh đột nhiên bỏ học, tôi đã khắp nơi tìm nghe tin tức của anh, ngày nào tan học tôi cũng đều đến nhà anh, nhưng lúc đó cả ba mẹ anh cũng không biết anh đi đâu.” Nói đến cuối, người cô khẽ run lên. Còn Trầm Thông nghe xong lại còn có phản ứng lớn hơn nữa.
“Ta ngửi thấy mùi bất thường giữa Uyên Thần và mỹ nữ này.”
“Ta cũng ngửi thấy mùi gian tình.”
“Uyên Thần ở ngoài có người khác rồi, ta phải qua nhắn cho Trần Mặc Mặc.”
“Khoan đã, từ từ quan sát đã, nhìn xem người đàn ông bên cạnh cô gái đó, hình như đang kích động quá mức ấy, theo ta thấy chuyện này có lẽ không đơn giản đâu.”
“Có lý, chuyện có vẻ phức tạp thường sẽ không đơn giản như vậy.”
“Hạ Hân Di.” Qua một lời nhắc nhở như vậy, Lý Uyên cuối cùng cũng đã nhớ ra. Hạ Hân Di là bạn học cùng lớp mà anh đã thật sự chung đụng suốt 3 năm. Ấn tượng của anh về cô vượt xa các bạn gái cũ khác. Trong ấn tượng của Lý Uyên, Hạ Hân Di là một người mặc đồng phục sạch sẽ, tết tóc đuôi ngựa, cử chỉ tràn đầy sự thanh xuân hoạt bát. Mà bây giờ cô mặc chiếc váy hở vai màu trắng, để mái bằng, toàn thân có chút lạnh lùng, quả thực khác một trời một vực. Mặc dù Hạ Hân Di bây giờ đã trang điểm trang nhã hơn nên có vẻ trưởng thành và xinh đẹp hơn một chút. Nhưng so với hình ảnh Bạch Nguyệt Quang thanh thuần mà Lý Uyên nhớ thì giống như hai người.
“Vị này là?” Lý Uyên chỉ vào Trầm Thông đang siết chặt nắm đấm, có vẻ hơi kích động bên cạnh Hạ Hân Di.
“Cậu ấy là Trầm Thông, cũng là bạn học cấp ba của chúng ta.” Hạ Hân Di liếc nhìn Trầm Thông một cái rồi lại nhìn về phía Lý Uyên. Lý Uyên khẽ gật đầu. Nhìn Trầm Thông mặc đồ hiệu toàn thân, đi đứng đều toát ra vẻ tự tin khác thường. Anh không khỏi cảm khái mười năm đã làm thay đổi một người như thế nào. Trầm Thông trong ký ức của anh là một kẻ tự ti và là nạn nhân của bạo lực gia đình, lúc ở ký túc xá thường xuyên bị bắt nạt, còn nhút nhát hơn cả anh. Khi đối mặt với Hạ Hân Di, hắn còn sợ hãi rụt rè, thậm chí không dám nhìn thẳng vào người ta. Chỉ dám lén lút nhét đồ ăn vặt vào ngăn bàn của Hạ Hân Di. Đến khi bị Hạ Hân Di hỏi ai để thì lại sống chết không dám thừa nhận. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô vứt đồ ăn vào thùng rác.
Lúc này, Hạ Hân Di đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cơ thể cô lập tức lùi về phía sau một chút, để bản thân cách xa Trầm Thông.
“Tôi và Trầm Thông cũng đã lâu không liên lạc, hôm nay vô tình gặp trên đường, tại ôn chuyện với bạn cũ nên ghé vào đây ăn chút gì rồi ngồi một chút thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận