Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 300: Ngươi cũng là bạn gái cũ một trong?

"Chương 300: Ngươi cũng là một trong số bạn gái cũ?"
"Ngươi biết ta?"
Sắc mặt Tống Vân Hi lập tức trở nên cảnh giác.
"Nghe nói qua rồi."
Tần Mặc Diễm nhàn nhạt trả lời một câu.
Trong lòng đã đại khái đoán được Tống Vân Hi muốn làm gì.
"Ông ngoại bây giờ không có ở trong bệnh viện, muốn gặp chỉ sợ là ngươi đi? Ngươi muốn gặp chỉ sợ cũng không phải ta đi?"
Tần Mặc Diễm đột nhiên chuyển hướng câu chuyện.
Xem xét dung mạo và dáng người quá đỗi xuất chúng của Tống Vân Hi, cùng với những mối tình cũ của Lý Uyên.
Tần Mặc Diễm dù đang thăm dò Tống Vân Hi, nhưng giọng điệu lại cực kỳ khẳng định.
Lời của Tần Mặc Diễm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tống Vân Hi.
Khiến Tống Vân Hi trên mặt kinh ngạc không thôi.
Cái Tần Mặc Diễm này là giun trong bụng của nàng sao? Sao biết hết mọi chuyện?
"Ngươi... các ngươi có đến không?"
Bị vạch trần, Tống Vân Hi dứt khoát không thèm diễn kịch nữa.
Thấy Tống Vân Hi sảng khoái thừa nhận như vậy, Tần Mặc Diễm lại lần nữa sững sờ mất nửa giây.
Quen nhìn những người đều có trăm ngàn tâm tư, Tần Mặc Diễm, người vẫn ngấm ngầm so đo hơn thua với Trần Khinh Tuyết và những người khác, cảm thấy Tống Vân Hi này có vẻ hơi khác thường.
"Vậy nên ngươi cũng là một trong số những bạn gái cũ của Lý Uyên?"
Để tránh hiểu lầm, Tần Mặc Diễm vẫn rất thẳng thắn muốn xác nhận lại với Tống Vân Hi.
Trong lòng đã hoàn toàn bó tay với Lý Uyên.
Nếu không phải hiện tại hắn là một người bệnh nan y, chẳng sống được bao lâu.
Thì đêm nay chắc chắn là ngày giỗ của hắn.
Bất quá Tống Vân Hi nghe Tần Mặc Diễm nói, biểu tình trong nháy mắt ngây ra.
Bạn gái cũ? Một trong số?
"Ta không phải bạn gái cũ của hắn."
Tống Vân Hi lạnh lùng đáp lại.
Chỉ là lời Tống Vân Hi nói lại khiến Tần Mặc Diễm lần nữa trầm mặc hai giây.
Vốn là người có thành tích học tập tâm lý ưu tú, nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
"Ngươi cảm thấy bây giờ ngươi vẫn là người phụ nữ của hắn?"
Giọng điệu của Tần Mặc Diễm mang theo chút chất vấn.
"Ta cảm thấy?"
Tống Vân Hi nhướng mày.
"Đời này hắn hóa thành tro cũng là của ta, của một mình ta."
Giọng điệu của Tống Vân Hi mang theo sự cố chấp gần như điên cuồng.
"Ôi, không được, ta sẽ không để hắn bị hóa thành tro, ta muốn làm hắn thành tiêu bản treo trong phòng ngủ của ta."
Tống Vân Hi nói xong còn vô thức liếm môi.
Lý Tuấn Anh nhìn bộ dạng của Tống Vân Hi mà cảm thấy da đầu tê dại.
Tần Mặc Diễm nghe Tống Vân Hi nói qua điện thoại, đáy lòng cũng không tự chủ hiện lên một cảm giác lạnh lẽo.
Nàng dường như lại đoán đúng.
Tống Vân Hi này có vấn đề về tâm lý.
"Hắn sắp chết rồi, ngươi không cần tìm hắn."
Tần Mặc Diễm lạnh nhạt nói xong định cúp máy.
"Ngươi không thể giấu hắn."
Nghe Tần Mặc Diễm thừa nhận người kia đang ở bên cạnh, Tống Vân Hi trong nháy mắt càng thêm hưng phấn.
"Ta sẽ bắt được hắn, trò chơi mèo vờn chuột này, ta sắp thắng rồi."
Lời nói hưng phấn của Tống Vân Hi khiến Tần Mặc Diễm vừa định tắt máy liền dừng lại.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đối mặt với biểu hiện có phần điên dại của Tống Vân Hi, ngay cả khí thế của Tần Mặc Diễm cũng không khỏi yếu đi một chút.
"Ta muốn gặp ngươi một lần, ngươi có thể không mang theo hắn."
Vẻ kích động trên mặt Tống Vân Hi đã rút đi, đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Chỉ là ngữ khí tự tin trong lời nói dường như Lý Uyên đã là cá nằm trên thớt của nàng.
"Được."
Tần Mặc Diễm gần như không do dự mà trực tiếp đáp ứng.
"Chỗ cũ."
Tống Vân Hi nói xong cũng trực tiếp cúp máy.
Ngay sau đó trên mặt nở một nụ cười khó kiềm chế.
"Tiểu... Tiểu Hi, ta quen một bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở nước ngoài, mấy ngày nay vừa về nước, cuối tuần này ta đưa ngươi đến tìm cô ấy nói chuyện nhé?"
Lý Tuấn Anh nhìn nụ cười vô cùng đáng sợ của Tống Vân Hi.
Dù trong lòng có chút run rẩy nhưng vẫn cẩn thận thăm dò hỏi lại.
"Ngươi còn nhiều chuyện một câu nữa, lần sau ta sẽ làm tê ngươi rồi may miệng ngươi lại."
Tống Vân Hi liếc nhìn Lý Tuấn Anh một cái.
Sau đó tiện tay ném điện thoại cho Lý Tuấn Anh.
Lý Tuấn Anh há hốc mồm.
Từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu tử, mỗi câu nói của hắn đều được mọi người xung quanh coi trọng.
Nhưng bây giờ... lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thấp cổ bé họng.
"Còn nữa, lần sau nếu trước mặt hắn mà còn gọi ta một tiếng Tiểu Hi, ta liền cắt lưỡi của ngươi, phơi khô rồi xay thành bột, hòa nước thành thuốc nhuộm."
Lời nói của Tống Vân Hi khiến Lý Tuấn Anh vô thức lùi lại một bước.
Không phải hắn nhát gan... làm thầy thuốc không có ai nhát gan cả...
Chỉ là hắn rất chắc chắn rằng lời Tống Vân Hi nói không phải đùa.
Nàng thật sự có thể làm được.
Trong văn phòng, mọi người đều há hốc miệng, nhìn hai người Lý Tuấn Anh và Tống Vân Hi nói chuyện một cách kỳ lạ.
"Người trẻ tuổi bây giờ yêu đương đều kích thích và trừu tượng như vậy sao?"
"Ta vẫn còn chuyện chưa xử lý xong, ta phải quay lại khu nội trú một chuyến."
Tần Mặc Diễm nhắn tin cho Lý Uyên, rồi quay người trở lại khu nội trú.
Tống Vân Hi ở lại văn phòng chờ khoảng năm phút.
Khi nhìn thấy Tần Mặc Diễm mặc áo gió màu vàng nhạt, đôi chân dài, dung mạo tuyệt sắc xuất hiện ở ngoài cửa phòng làm việc của bác sĩ.
Tống Vân Hi lập tức sáng mắt.
Bất quá Tần Mặc Diễm cũng không đi vào văn phòng, mà đứng ngoài cửa nhìn Tống Vân Hi.
Sau hai giây dừng lại, Tống Vân Hi mới chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ của Lý Tuấn Anh, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Mặc Diễm.
Hai người nhìn nhau trong tích tắc, trong không khí dường như có vô số đao quang kiếm ảnh.
Khiến cho vị bác sĩ ngồi gần cửa, luôn nhìn hai người bỗng cảm thấy một luồng áp bức ập đến.
Tần Mặc Diễm cao một mét bảy mấy, so với Tống Vân Hi cao hơn gần nửa cái đầu.
Tống Vân Hi mang trên mặt nụ cười khó hiểu, hoàn toàn không cảm thấy một chút áp lực nào, ngược lại nhìn Tần Mặc Diễm như nhìn con mồi.
"Ở đây nhiều người quá, lên trên nói."
Tống Vân Hi chỉ tay lên tầng trên, không vội hỏi chuyện liên quan đến Lý Uyên.
Lý Tuấn Anh nghe Tống Vân Hi muốn dẫn Tần Mặc Diễm lên phòng vẽ tranh, trong lòng giật mình.
Lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Tần Mặc Diễm để nhắc nhở nàng đừng đi.
Tần Mặc Diễm nhìn Lý Tuấn Anh sốt ruột khoa tay múa chân, còn làm ra động tác cắt cổ.
Rồi lại nhìn Tống Vân Hi.
Tống Vân Hi vừa định quay mặt bước ra ngoài thì một chiếc búa nhỏ đột nhiên rơi ra từ chiếc túi quần đùi khá cạn.
Thân thể Tống Vân Hi hơi cứng đờ.
"Ta là học nghệ thuật, thường thích tạc tượng thạch cao, cái búa này là đồ nghề... là công cụ điêu khắc."
Sợ Tần Mặc Diễm sẽ nghĩ mình muốn gây bất lợi cho nàng mà không chịu lên lầu, Tống Vân Hi nhanh chóng không một chút biểu cảm nhặt búa lên.
Sau đó lên tiếng giải thích.
Chỉ là ngay khi nàng xoay người, một con dao khắc sắc bén lại rơi từ trên áo nàng xuống.
"Không cần giải thích, cái này của ta cũng là công cụ mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận