Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 574: Cự tuyệt không được

"Các ngươi chơi cũng đủ rồi, nên thả ta trở về đi." Lý Uyên nhìn Kỷ Ôn Ngôn... Lại nhìn sang Trương Duyệt Hân. . . . Kỷ Ôn Ngôn cũng tương tự nhìn về phía Trương Duyệt Hân. . . . Tống Vân Hi đã lui ra rồi, hiện tại chỉ còn Trương Duyệt Hân cùng Kỷ Ôn Ngôn giữa hai người đánh cược. . . . Mặt càng dày, càng có thể dễ dàng thoát ra ngoài, Kỷ Ôn Ngôn rõ ràng là muốn càng chiếm ưu thế. . . . "Nếu như ta nói muốn đưa ngươi đến kinh thành sinh sống thì sao?" Trương Duyệt Hân không thèm để ý ánh mắt của Kỷ Ôn Ngôn, trực tiếp nhìn Lý Uyên. "Ta cự tuyệt. . . ." Lý Uyên không đợi Trương Duyệt Hân nói hết câu đã lắc đầu ngay. . . . Kinh thành chỗ đó, nghe thôi đã thấy gò bó. . . . Nói không chừng có ngày đi dạo trên đường thấy ai không vừa mắt thì xông vào đánh cho một trận, ngày thứ hai đã bị mặc đồ rằn ri dẫn đi rồi. . . . Căn bản là chẳng có chút tự do nào mà nói. . . . "Vì sao?" Trương Duyệt Hân nhướng mày, trên khuôn mặt vốn đang hơi trắng hồng do bôi nhựa cây bỗng cau lại, nhìn có chút dữ dằn mà đáng yêu. . . . "Đến kinh thành ta sẽ không giống bây giờ hạn chế tự do cá nhân của ngươi, ngươi muốn đi đâu đều được, ta cái gì cũng nghe theo ngươi." "Vậy ngươi cùng ta trở về." Trương Duyệt Hân vừa lui về sau một bước. . . Lý Uyên lập tức liền đổi vị thế từ khách thành chủ tiến lên phía trước mười bước. . . . "Về nhà với ngươi?" Trương Duyệt Hân hơi sửng sốt. "Cùng những người kia ở chung một chỗ?" "Có thể thuê một căn trên lầu hoặc dưới lầu cho ngươi. . . ." Lý Uyên mặt không đỏ tim không đập nhìn Trương Duyệt Hân. . . . Kỷ Ôn Ngôn vừa suy tư vừa hứng thú say sưa xem hai người ngươi tới ta đi như vậy. . . . "Không được, ta không chấp nhận được." Trương Duyệt Hân có chút bị lừa vào, ngẩn ra mấy giây, trong đầu nhớ lại từng gương mặt của đám người đã thấy ở bệnh viện ung bướu. . . mới cự tuyệt. . . . Nếu đổi thành người khác, nàng ngược lại có thể lấy lùi làm tiến, đáp ứng Lý Uyên sau đó sẽ đuổi từng người kia đi. Nhưng Hàn Hiểu Hiểu và những người kia chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết không phải loại lương thiện gì. . . Kết quả bị ép đi rất có thể lại chính là nàng. . . . "Muốn ta nói, cứ ở lại đây là được rồi." Kỷ Ôn Ngôn thấy Lý Uyên và Trương Duyệt Hân hai người ai cũng không thuyết phục được ai. . . Cảm thấy mình lại có thể tiếp tục hưởng lợi. . . . Với lại hiện tại có Trương Duyệt Hân, một người phụ nữ có bối cảnh cường ngạnh đứng ra chịu trận, nàng hoàn toàn có thể không phải bận tâm điều gì. Nhìn vào tình hình này, mặc dù trước đó có rất nhiều chuyện không như ý xảy ra, nhưng tổng thể mà nói, kỳ thực vận may của Kỷ Ôn Ngôn nàng cũng không tệ. Nhưng Trương Duyệt Hân làm sao có thể yên tâm để Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên hai người lại ở chung một chỗ riêng. Ba người đều có yêu cầu khác biệt, không ai chịu nhường bước lại một lần nữa rơi vào lúng túng. Kỷ Ôn Ngôn xem ra là người ít sốt ruột nhất trong ba người. . . . Dù sao cái cảm giác phiêu phiêu dục tiên kia nàng cũng đếm không xuể hôm nay đến tột cùng đã trải nghiệm bao nhiêu lần rồi. . . . Đối với nàng mà nói, ít nhất hôm nay đã rất mãn nguyện rồi. Trương Duyệt Hân cũng không lỗ. . . Chí ít nàng đã tìm được hắn, chỉ riêng điều này có lẽ cũng đã là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của nàng rồi. Hơn nữa hắn hiện tại đang tạm thời ở cùng nàng. . . Với nàng như vậy cũng đã rất mãn nguyện. . . . Cho nên với cái loại đề nghị này của Kỷ Ôn Ngôn, Trương Duyệt Hân đã suy nghĩ rất lâu và im lặng rất lâu. Cuối cùng, nàng đã thuyết phục được chính mình rằng có thể chấp nhận ở cùng Kỷ Ôn Ngôn. Từ lúc nhìn thấy Kỷ Ôn Ngôn, kỳ thực nàng vẫn luôn không ngừng tự mình làm công tác tư tưởng trong lòng. "Cùng ta về Bắc Kinh ở một thời gian, chỉ nửa tháng thôi, nếu như nửa tháng sau ngươi thật sự không thích ứng thì ta sẽ đưa ngươi trở về ngay." Trương Duyệt Hân nhìn Lý Uyên, trong ánh mắt đã mang theo vẻ van xin. Lý Uyên nhìn Trương Duyệt Hân, thấy trên mặt nàng gần như van nài, lại nghĩ đến dáng vẻ lúc trước mình đã làm tổn thương nàng. . . Nào còn có thể thốt ra một chữ không chứ. . . . Một bên Kỷ Ôn Ngôn thấy tình hình không ổn, vừa muốn lên tiếng ngăn lại thì Trương Duyệt Hân đã nói tiếp. "Lúc chúng ta mới quen nhau ta đã nói là muốn đưa ngươi về Bắc Kinh xem, nguyện vọng đó đến bây giờ vẫn chưa thực hiện." Trương Duyệt Hân đột nhiên đứng lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lý Uyên. "Ta đi thu dọn đồ hôm nay đã mua một chút." Nói xong Trương Duyệt Hân chậm rãi hướng phòng bên cạnh đi đến. . . . Tim của Lý Uyên trong nháy mắt cũng giống như bị đâm một nhát dao nhọn vào. . . . Nhìn bóng lưng cô đơn của Trương Duyệt Hân và biểu tình của Lý Uyên, Kỷ Ôn Ngôn ngây ra. . . . Nàng không ngờ Trương Duyệt Hân nhìn có vẻ chính trực thế này cũng có thể đánh bài tình cảm. . . Hơn nữa xem ra chiêu này rất có hiệu quả với Lý Uyên. . . . "Ngươi sẽ không đáp ứng nàng đó chứ?" Kỷ Ôn Ngôn nhìn Lý Uyên giọng điệu có chút hoảng hốt. . . . "Nếu không ngươi ra tay giúp cò kè một chút, ở một tuần thôi?" Lý Uyên cũng nhìn Kỷ Ôn Ngôn, Trương Duyệt Hân đã nói đến nước này rồi. . . . Làm một gã bạn trai cũ cặn bã còn có chút xíu lương tâm, cho dù là súc sinh. . . cũng không thể cự tuyệt được a. . . . Chỉ có điều nửa tháng này hơi bị lâu. . . . Chính hắn cũng thật sự không tiện trả giá. . . . Kỷ Ôn Ngôn nghe xong lông mày nhướn lên ngay. Trong lòng lập tức bắt đầu cân nhắc mấy loại tình huống có thể xảy ra trước mắt. Trương Duyệt Hân đã làm như vậy rồi, nàng không muốn cũng không thể ngăn cản Lý Uyên và Trương Duyệt Hân đi Bắc Kinh được. Đương nhiên nếu quyết tâm ngăn cản, cũng rất dễ dàng. . . . Ví dụ như ngay bây giờ gọi 110 đi tự thú. . . . Nhưng như vậy đối với nàng mà nói cũng không có gì tốt. Kỷ Ôn Ngôn suy xét một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy nên làm theo ý của Lý Uyên, cùng Trương Duyệt Hân thương lượng rút ngắn thời gian thì mới có lợi nhất cho mình. . . . Thế là Kỷ Ôn Ngôn lại đi làm một quân sư cho Lý Uyên. . . . Một phen cò kè mặc cả, thêm vào vài lời dọa nạt kiểu như tự thú. . . Trương Duyệt Hân cuối cùng vẫn đồng ý một tuần. . . . Sau khi đạt được ý kiến thống nhất cuối cùng, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm. . . . Ba người đều cảm thấy mình chiếm được món hời. . . . "Bây giờ đi luôn chứ?" Trương Duyệt Hân dùng tay chỉnh lại tóc mai bên tai, trong lúc phất tay mang một loại khí chất khuê các, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ rạng rỡ tươi sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận