Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 133: Trần Khinh Tuyết không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay lật đổ nước suối

Chương 133: Trần Khinh Tuyết không ra tay thì thôi, vừa ra tay lật đổ nước suối.
Nghe Trần Khinh Tuyết nói, Lý Uyên quay đầu liếc nhìn Hạ Hân Di.
Vừa định hỏi nàng bên công ty có phải rất gấp không.
Hạ Hân Di liền lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất. Trừng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn:
"Ta chỉ là quan tâm bệnh tình của Khinh Tuyết, muốn ở đây xem có gì cần giúp đỡ không thôi, không phải làm phiền ngươi.... Là Khinh Tuyết nghĩ nhiều rồi...."
Lý Uyên nhìn Hạ Hân Di mặt đầy ủy khuất, trong lòng nháy mắt mềm nhũn.....
"Ngoan, Khinh Tuyết đã không sao rồi, đợi thêm vài phút, thuốc của Khinh Tuyết chắc nấu xong rồi, ta đi phòng bếp lấy ra uống xong là được."
Lý Uyên nói xong nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Hân Di.
"Hay là ta đi cho...."
Đứng ở không xa, Trần Mặc Mặc thấy cảnh này, lập tức chủ động đi phòng bếp giúp bưng thuốc của Trần Khinh Tuyết ra.
Với tình hình hiện tại, Lý Uyên mà vừa ra khỏi đây, Hạ Hân Di và Trần Khinh Tuyết còn không phải tại chỗ trực tiếp gây gổ hay sao....
Ôi, ta Trần Mặc Mặc số khổ thật....
Mới từ chỗ Diễm tỷ tỷ bên cạnh diễn xong tuồng kịch đi ra, giờ lại phải lo nghĩ cuộc chiến giữa Hạ Hân Di và Trần Khinh Tuyết....
Lý Uyên nhận thuốc từ tay Trần Mặc Mặc đưa, cảm kích liếc nhìn nàng một cái.
Vừa định đưa cho Trần Khinh Tuyết, liền thấy nàng đôi mắt mê người lóe lên ánh mắt chờ mong.
Hai tay ôm chặt lấy mình hoàn toàn không có ý định buông ra....
"Ta đút ngươi uống nhé."
Lý Uyên múc một muỗng thuốc, thổi thổi bên miệng, cực kỳ thức thời nói ra.
"Được....."
Trần Khinh Tuyết lập tức thẹn thùng lên tiếng.
Chậm rãi mở bờ môi mềm mại đỏ hồng ra.
Đón nhận Lý Uyên kiên nhẫn từng miếng từng miếng đút cho ăn.
Trần Khinh Tuyết ánh mắt như có như không liếc nhìn Hạ Hân Di, con mắt đã bốc hỏa.
Một bát lớn thuốc vốn đắng ngắt, cần phải cho thêm đường phèn mới có thể uống nổi.
Trần Khinh Tuyết ngay cả mắt cũng không hề chớp, dưới sự đút cho ăn của Lý Uyên, mặt đầy hạnh phúc uống cạn từng ngụm một, không bỏ sót giọt nào.
"Bệnh của ngươi kéo dài hơi lâu rồi, thuốc trước đó cũng không uống đúng cách, cụ thể phải bao lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục, ta cũng không nói chính xác được."
Lý Uyên nhìn cô nàng Trần Khinh Tuyết, trên mặt lộ ra một tia đau lòng.
Nếu như không phải lúc trước mình có cái hệ thống khốn nạn kia, nàng cũng sẽ không mắc phải cái bệnh vặt này.
Một cơn cắn rứt lương tâm mãnh liệt khiến Lý Uyên không nhịn được ôm Trần Khinh Tuyết vào lòng.
Cảm nhận được sự thương tiếc của Lý Uyên, Trần Khinh Tuyết lập tức động lòng, hai tay ôm chặt lấy Lý Uyên.
"Ta không sao, bệnh này chỉ cần được gặp ngươi, liền đã khỏe hơn một nửa."
Trần Khinh Tuyết cả người vùi sâu trong ngực Lý Uyên.
Trong lòng đã bắt đầu vô cùng may mắn vì mình bị cái bệnh này.
Hơn nữa điều càng kinh hỉ hơn là Lý Uyên, hắn lại không biết khi nào thì bệnh này mới có thể khỏi, lúc nào sẽ phát bệnh.
Cứ như vậy.... thật đúng là trời giúp ta mà....
Khóe miệng Trần Khinh Tuyết không kìm nén được cong lên thành nụ cười, còn khó thu lại hơn cả mũi tên đã bắn ra.
Hạ Hân Di hiển nhiên cũng trong nháy mắt kịp phản ứng, giờ ưu thế của Trần Khinh Tuyết rốt cuộc lớn đến nhường nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên ảm đạm.....
Trước kia còn cho rằng chỉ cần chuyên tâm đối phó với một Hàn Hiểu Hiểu là đủ.
Hiện tại Trần Khinh Tuyết cũng bắt đầu dần dần vào trạng thái, bắt đầu bộc phát.
Mà Lưu Tử Diệp vừa rửa chén đũa xong, cần cù thu dọn vệ sinh xong, thấy một màn này.
Trong lòng trong nháy mắt bộc phát ra một cảm giác nguy cơ chưa từng có.
Trong phòng, bầu không khí vì Trần Khinh Tuyết tìm được chiến lược đột phá Lý Uyên, mà trở nên nặng nề dị thường.
Đúng lúc này điện thoại Hạ Hân Di lại vang lên.
Liếc qua là Hạ Thanh Ninh gọi đến.
Hạ Hân Di trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, vào thời điểm then chốt, tỷ tỷ trợ công đúng là kịp thời mà....
Lại cứ để Trần Khinh Tuyết cùng Lý Uyên nói chuyện tâm tình như thế này, vị trí của nàng nguy hiểm lắm!
Hạ Hân Di lén điều âm lượng điện thoại đến lớn nhất.
"Bây giờ con đang ở đâu? Lý thúc nói con còn chưa đến công ty tìm ông ấy, một lát nữa ông còn có việc quan trọng, nếu hôm nay hai đứa không tới được, thì ngày mai cũng được?"
Âm thanh Hạ Thanh Ninh vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Cho dù không bật loa ngoài, mấy người Lý Uyên vẫn nghe thấy tiếng Hạ Thanh Ninh trong điện thoại.
"Vậy......."
Hạ Hân Di lập tức lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt vụng trộm nhìn về phía Lý Uyên.
Lý Uyên hơi khó xử cúi đầu liếc nhìn Trần Khinh Tuyết.
Trần Khinh Tuyết biết lúc này, mình tuyệt đối không thể keo kiệt.
Liền ghé vào ngực Lý Uyên khẽ gật đầu một cái.
Lý Uyên thấy thế đối với Hạ Hân Di làm khẩu hình "lập tức đến".
Hạ Hân Di thấy thế trong lòng vui vẻ, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Tỷ, chúng con lập tức đến."
Lý Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Khinh Tuyết.
Trần Khinh Tuyết chỉ có thể mặt ủ mày ê mang theo không cam lòng chậm rãi buông lỏng tay ra khỏi người Lý Uyên.
Rõ ràng đây là cơ hội tốt nhất để cô cùng Lý Uyên hâm nóng tình cảm!
Trong mắt Trần Khinh Tuyết mang theo từng tia từng tia nghiến răng nghiến lợi hận ý.....
Khi cái đầu vừa ra khỏi ngực Lý Uyên, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt chuyển sang một vẻ yếu ớt lại thẹn thùng.
Hạ Hân Di trong lòng cười lạnh một tiếng.
"Hay là em ở nhà nghỉ ngơi đi, giữa trưa anh về nấu cơm cho em ăn."
Lý Uyên đau lòng nhìn gương mặt có chút suy nhược của Trần Khinh Tuyết, đưa tay sửa lại mái tóc mai cho nàng.
Trần Khinh Tuyết một đôi mắt Thu Thủy đưa tình nhìn Lý Uyên lắc đầu.
"Em không sao, lát nữa em muốn đi cục thành phố thăm anh trai, anh bận việc của anh đi, không cần phải để ý đến em, em có thể tự lo được."
"Mặc Mặc, đồ lúc tối qua nói, em đã mang hết theo chưa?"
Hạ Hân Di nhìn Trần Khinh Tuyết không ngừng phát động thế công, trong lòng cuống lên.
Đột nhiên nhìn sang Trần Mặc Mặc bên cạnh cố ý lớn tiếng hỏi.
"Mang hết rồi....."
Trần Mặc Mặc vừa nói vừa lè lưỡi về phía Hạ Hân Di, mình lại làm một lần người công cụ.
"Vậy đi thôi, đừng để tỷ em chờ sốt ruột."
Lý Uyên nghe xong liền xoa tóc Trần Khinh Tuyết, nhìn Hạ Hân Di nói.
Hạ Hân Di nghe vậy liền tiến lên nắm tay Lý Uyên, trực tiếp kéo hắn từ bên cạnh Trần Khinh Tuyết đi.
Trần Khinh Tuyết nhìn bóng hai người Hạ Hân Di đi ra cửa, trong mắt trong nháy mắt liền hiện lên một tia mờ mịt.
Lý Uyên bị Hạ Hân Di không chút nể nang trực tiếp lôi kéo xuống lầu.
Lòng bàn tay đều đã toát mồ hôi.....
Trần Khinh Tuyết này thật sự rất biết ngụy trang!
Hai ngày trước một mực đều thể hiện ra không có bất kỳ bộ dạng nào có uy hiếp.
Gặp phải chuyện gì cũng hầu như chỉ đi theo sau lưng mình và Hàn Hiểu Hiểu phụ họa, không bao giờ chủ động hiển sơn lộ thủy.
Lúc đối mặt với Hàn Hiểu Hiểu thậm chí còn thể hiện ý muốn liên thủ cùng mình.
Kết quả, chỉ một lần mà nàng ta đã nắm được một cơ hội tuyệt vời.
Nàng ta cứ như vậy chiêu này tiếp chiêu kia, chút nữa liền trực tiếp chiếm mất quyền trông nhà!
PS: Xin mọi người tặng quà miễn phí....
Bạn cần đăng nhập để bình luận