Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 96: Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng đi đường làm sao tất cả rẽ ngang?

Chương 96: Tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao nàng đi đứng lại xiêu vẹo hết cả thế này?
Hạ Hân Di nhìn Hàn Hiểu Hiểu được Trần Mặc Mặc dìu, khập khiễng bước ra khỏi phòng ngủ. Gương mặt Hàn Hiểu Hiểu còn ửng hồng khác thường, khiến Hạ Hân Di vô cùng khó hiểu. Trông nàng rõ ràng là đang bị thương. Chẳng lẽ sau khi mình về tối qua, Lưu Tử Diệp đã đánh nhau với nàng sao?
Hạ Hân Di vô thức liếc nhìn Lưu Tử Diệp. Thấy Lưu Tử Diệp vẫn hoàn hảo không chút tổn hại đứng đó, cứ như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác. Nếu tối qua hai người thật sự đã đánh nhau một trận, Lưu Tử Diệp đúng là ghê gớm, dám ra tay thật. Lần sau Hàn Hiểu Hiểu mà bắt nạt người khác nữa, nhất định phải lôi Lưu Tử Diệp ra mới được!
So với Hạ Hân Di được bảo bọc quá kỹ nên ngây thơ đơn thuần. Lưu Tử Diệp và Trần Khinh Tuyết thấy dáng vẻ này của Hàn Hiểu Hiểu, trong lòng thoáng chốc trầm xuống, rồi ngay lập tức ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lý Uyên. Các nàng đều đã từng trải qua cái sự mạnh mẽ của cặp thận “động cơ vĩnh cửu” của Lý Uyên. Trạng thái hiện giờ của Hàn Hiểu Hiểu lập tức gợi lại trong lòng các nàng những ký ức xưa cũ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Lý Uyên nhìn bộ dáng đi đứng không vững của Hàn Hiểu Hiểu cũng có chút ngỡ ngàng. Ông trời ơi, hắn cũng không ngờ Hàn Hiểu Hiểu lại thành ra thế này! Cho nên, tối qua nàng là cố gắng mạnh miệng để gắng gượng chịu đựng sao… Lương tâm hắn lại một phen cắn rứt… Trong tình huống này, có nên áp dụng kỹ năng hộ lý hậu sản không nhỉ? Nguyên lý cũng giống nhau mà? Ừm, tối nay thử xem sao… Ông trời lần nào cũng cho kỹ năng rất biết “nhìn xa trông rộng” mà…
Đúng lúc Lý Uyên suy nghĩ lung tung, thì thấy Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp đang chất vấn bằng ánh mắt hướng về mình. Hắn liền sợ hãi cúi đầu xuống. Hy vọng các nàng cũng có suy nghĩ đơn thuần giống Hạ Hân Di, đừng nghĩ sai lệch… Tay Lý Uyên run rẩy mở từng hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn ra. Nhìn món nào cũng đầy ắp những mỹ thực phong phú, hắn thật sự không cười nổi…
Thấy Lý Uyên vội vàng dọn dẹp đồ ăn, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp lại lần nữa nhìn Hàn Hiểu Hiểu. Hàn Hiểu Hiểu nhìn thấy bốn người con gái đã đến đông đủ, sắc mặt cũng lập tức trở nên lạnh xuống. Không khí xung quanh cũng trở nên băng giá như sắp đông lại.
"Hân Di, em lại đây." Thấy mấy người lại sắp giương cung bạt kiếm, Lý Uyên lập tức đổ mồ hôi trán, vội vàng vẫy tay với Hạ Hân Di. Cái cô bé sao chổi này, am hiểu nhất là vào những lúc hắn muốn “lên bờ xuống ruộng”, lại thêm mắm dặm muối vào làm tình hình thêm phức tạp. Nhất định phải nhanh chóng phong ấn nàng lại mới được!
Hạ Hân Di nhìn mọi người một lượt, vừa định mở miệng nói thì thấy Lý Uyên đột nhiên trừng mắt nhìn mình. Những lời đã đến bên miệng lại bị nàng nuốt ngược trở vào đầy không cam lòng. Nghĩ đến lời Lý Uyên đã từng nói, nàng lập tức mang giày ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh hắn. Nhưng khi nhìn thấy trên bàn, những hộp giữ ấm chứa đủ các món mỹ thực được chế biến vô cùng tỉ mỉ, Hạ Hân Di lập tức ngẩn ngơ. Rồi lại nhìn đến mình, vì vội mà mua bánh bao sữa đậu nành ven đường… Sự so sánh quá rõ ràng, khiến trong lòng nàng dâng lên một cảm giác áy náy vô cùng. Còn tưởng rằng Lý Uyên gọi mình tới là muốn trước mặt mình chê những món mình mang đến quá đơn sơ... Biểu cảm trên mặt nàng lập tức hoảng hốt.
"Tôi, tôi, giờ tôi cũng biết nấu cơm rồi, chỉ là tôi quá muốn mau nhìn thấy anh nên không nghĩ được nhiều như vậy." Hạ Hân Di lập tức kéo tay Lý Uyên, yếu ớt nhìn hắn. Biểu hiện ảo não giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó. "Lần sau tôi nhất định sẽ làm cho anh thật nhiều món thật ngon mang đến cho anh."
Lý Uyên nghe xong, mí mắt trong nháy mắt giật một cái. Tình huống hiện tại, cả bàn đồ ăn này, hắn còn chưa biết nên đối phó thế nào nữa đây… Còn lần sau nữa à?
Bên kia, Hàn Hiểu Hiểu nghe được lời Hạ Hân Di nói, con mắt lập tức nhìn về phía bàn ăn. Nhìn những món ăn sáng tinh xảo không món nào giống món nào, mắt nàng khẽ rung động. Rồi lại nghĩ đến việc mình hoàn toàn không có chút thiên phú nấu ăn nào. Trên mặt Hàn Hiểu Hiểu thoáng chốc hiện lên một tia ảo não và xấu hổ. Khí thế đối đầu với Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp cũng lập tức yếu đi một chút.
"Đều lại ăn cơm đi, ăn xong các ngươi nên đi làm thì đi làm, nên đánh mạt chược thì đánh…" Lý Uyên thấy không khí giương cung bạt kiếm đã có chút dịu lại, vội vàng lên tiếng. Mấy người không hẹn mà cùng chậm rãi nhìn về phía Lý Uyên, sau đó lại nhìn vào chỗ ghế bên cạnh Lý Uyên. Hạ Hân Di cũng lập tức đã nhận ra mục tiêu tiếp theo của các nàng. Với ưu thế “tiên thiên”, nàng lập tức ôm lấy cánh tay Lý Uyên, kéo hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh mình. Trần Khinh Tuyết ở gần Lý Uyên nhất cũng không để lộ vẻ gì, ung dung ngồi xuống một bên khác của Lý Uyên. Lưu Tử Diệp và Hàn Hiểu Hiểu thấy vậy chỉ đành hậm hực liếc hai người một cái, không quá tình nguyện ngồi xuống đối diện. Chỉ là mông Hàn Hiểu Hiểu vừa chạm vào ghế, liền cảm giác phía dưới một trận tê liệt đau đớn. Trong lòng nàng lập tức thấy hết thuốc chữa, tối qua nhất định là cứ thích cố quá mà...
Trần Mặc Mặc thấy vẻ mặt nàng có chút không đúng, lập tức đoán ra nguyên nhân gì. Dù sao năm đó nàng cũng đã từng trải qua tương tự rồi… Nàng vội vàng đi lấy một chiếc đệm mút trên ghế sofa rồi đặt xuống dưới người Hàn Hiểu Hiểu.
Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp thấy dáng vẻ của Hàn Hiểu Hiểu, không khỏi lại nhíu mày. Trong lòng các nàng sớm đã đoán ra chuyện gì đó, nhưng lại không dám mở miệng xác nhận. Chỉ có thể buồn bực nhìn những bữa sáng do tự tay mình làm. Bầu không khí trong nháy mắt trở nên có chút vi diệu.
Nhưng lúc này người khó chịu nhất chắc chắn không phải Trần Khinh Tuyết hay Lưu Tử Diệp mà không ai khác chính là Lý Uyên. Nhìn một bàn đầy thức ăn, có canh có cháo có bánh ngọt, sắc hương vị đều đầy đủ cả. Nhưng hiện giờ Lý Uyên chẳng có chút khẩu vị nào. Nhìn Lưu Tử Diệp và Trần Khinh Tuyết đang nhìn mình bằng ánh mắt mang theo mùi thuốc súng. Cùng ánh mắt mong chờ của Trần Mặc Mặc. Còn Hạ Hân Di thì chỉ nhìn những cái bánh bao với sữa đậu nành của mình mà không dám nhìn Lý Uyên.
Nếu có thể nói, bữa sáng này hắn lựa chọn nhịn đói. Hắn cảm thấy, cách làm trước đây của mình đúng là một sai lầm quá lớn! Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cầu cứu bằng ánh mắt về phía thiên sứ nhỏ của mình - Trần Mặc Mặc. Hai người chạm mắt nhau, Trần Mặc Mặc lập tức hiểu ra sự bối rối của Lý Uyên. Trần Mặc Mặc liền nở một nụ cười Điềm Điềm với hắn, rồi chủ động đứng lên, múc một bát lớn canh gà nấm bụng dê trùng thảo do mình mang tới cho Hàn Hiểu Hiểu. Nhìn bát canh vẫn còn nhiều, nàng lại chia ra múc vào bốn chén nhỏ đưa cho những người còn lại. Lưu Tử Diệp và Trần Khinh Tuyết liền nói tiếng cảm ơn Trần Mặc Mặc. Có Trần Mặc Mặc đứng ra giải vây. Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp tạm thời thu hồi ánh mắt đối đầu.
Nhưng Lý Uyên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chiến trường của hai nàng đã thay đổi, từ việc chờ Lý Uyên chủ động lại biến thành bị động. Lý Uyên vừa bưng chén canh gà của Trần Mặc Mặc còn chưa kịp uống thì hai bàn tay mềm mại mang đồ ăn do mình đã dậy từ sớm làm không hẹn mà cùng đưa ra trước mặt hắn. Hai người vẫn tiếp tục đối đầu gay gắt. Hàn Hiểu Hiểu thì vì đau đớn nên tạm thời không có tâm trí để ý hai người này. Còn Hạ Hân Di nhìn vẻ đắc ý của hai người thì hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng liếc nhìn mấy cái bánh bao mình đã mua, nàng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu. Biết làm sao đây, ai bảo nàng từ nhỏ đã quen cuộc sống "cơm bưng nước rót", luôn có người khác chăm sóc. Nên không thể chu đáo cẩn thận bằng những người khác...
Nhưng Lý Uyên nhất định phải là của nàng, nàng không thể cứ thế mà chịu thua! Hạ Hân Di càng nghĩ càng thấy tức, nàng lén lút siết chặt nắm đấm. Không được, hôm nay về phải đuổi hết năm người giúp việc trong nhà đi! Về sau chuyện nhà phải tự mình làm hết mới được!
PS: Cầu free quà tặng....
Bạn cần đăng nhập để bình luận