Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 4: Cảnh sát hình sự bạn gái cũ, đưa đi đạp máy may

Chương 4: Cảnh sát hình sự bạn gái cũ, đưa đi đạp máy may
Dung Dung là ai?
Trong khi mọi người xung quanh đang khóc lóc ầm ĩ.
Dương Tuyết sửng sốt.
"Dung Dung? Ngươi gọi ta là Dung Dung?"
Hàn Hiểu Hiểu cũng sững sờ mất nửa giây sau.
Sắc mặt cô lập tức lạnh xuống.
Một cỗ sát khí như có như không lại lần nữa khóa chặt Lý Uyên.
Lý Uyên trong lòng nhất thời giật mình.
Nguy rồi!
Xem ra là gọi sai tên rồi!
Mẹ ơi, nhất thời nhanh miệng.
Vậy mà quên phải gọi bảo bối!
Lý Uyên nhìn gương mặt lạnh lùng như băng của Hàn Hiểu Hiểu.
Độ thiện cảm trực tiếp từ đó là xoẹt một cái.
Rớt xuống 50...
"Ngươi nghe ta... giải thích."
Thật không dễ dàng mới hồi phục tinh thần.
Lại phải đối mặt với cái dạng Tu La tràng này.
Lý Uyên thật sự muốn tự cho mình một cái bạt tai.
Sau đó trực tiếp dùng 36 kế chuồn là thượng sách.
Có thể trốn tránh cuối cùng không phải là biện pháp hay.
Hàn Hiểu Hiểu nhưng không để ý tới Lý Uyên.
Đột nhiên đưa tay lên sờ vào bên hông.
Sau đó lại mở túi xách tùy thân giống như là đang tìm cái gì.
Một bên Dương Tuyết thấy động tác sờ eo của nàng.
Lập tức quá sợ hãi.
"Hiểu Hiểu, cậu phải bình tĩnh a! Tuyệt đối không được làm chuyện ngốc nghếch a, vì một thằng cặn bã không đáng!"
Dương Tuyết vừa lôi kéo Hàn Hiểu Hiểu.
Vừa hướng về phía Lý Uyên hô to.
"Cậu mau chạy đi!"
Lý Uyên cũng là lập tức bị vẻ mặt khủng bố của Dương Tuyết dọa sợ.
Ngọa tào, nàng sẽ không thật đang móc hung khí chứ? !
Lý Uyên lập tức kinh hãi.
Nãi nãi, đã bảo là bạn gái cũ loại sinh vật này tuyệt đối không thể đụng vào mà!
Người xung quanh cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
Nhao nhao bị dọa đến đồng thời lùi về sau một bước.
Mà Lý Uyên cái khó ló cái khôn.
Đột nhiên đối với Hàn Hiểu Hiểu hô lớn: "Chờ một chút! Dung Dung thật ra là tên của con gái chúng ta!"
Xung quanh lập tức hoàn toàn im lặng.
Hàn Hiểu Hiểu toàn thân run lên.
Động tác lục túi cũng ngừng lại.
"Ban đầu vừa thấy ngươi lần đầu tiên ta liền đã nghĩ xong tên cho con gái rồi, Dung Dung là ta nghĩ cho con gái của chúng ta."
Lý Uyên thấy thế lập tức nói bổ sung.
"Ngọa tào, huynh đệ lợi hại a, cái này đều có thể lái qua được sao? !"
"Ta nói, sao ta lại không nghĩ tới đâu! Lần trước trong lúc vô tình gọi sai tên bạn gái, kết quả tại chỗ liền chịu một trận đánh tơi bời, ta nếu như có phản ứng này, địa vị trong gia đình làm sao có thể thấp hơn chó được a!"
Mọi người xung quanh đối với câu trả lời của Lý Uyên đều đồng thanh khen hay.
Anh đại bán trái cây trực tiếp giơ lên cho hắn hai ngón tay cái.
Có thể không đợi Lý Uyên buông lỏng một hơi.
Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên nheo mắt lại hỏi: "Nếu như con cùng ta họ, thì tên đầy đủ của con phải gọi là gì?"
Cái này...
"Tư lạp"
Trong lúc Lý Uyên sững sờ, đột nhiên cảm giác cổ tay mình mát lạnh.
Cúi đầu xem xét.
Hai tay của mình đã bị một bộ còng tay lạnh buốt còng vào!
Cuối cùng vẫn là ma cao một thước, đạo cao một trượng.
Lý Uyên lại lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Còn tốt, còn tốt, không phải dao kiếm hung khí gì.
Thế nhưng mà.
Còng tay lạnh buốt này lại là cái quỷ gì? !
Còn có thủ pháp thuần thục mà chuyên nghiệp này là chuyện gì xảy ra?
"May mắn may mắn, cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là cậu vừa định móc súng ra đó."
Dương Tuyết vỗ vỗ bộ ngực nhẹ nhàng thở ra.
"Móc... móc súng?"
Ngọa tào! Không chỉ Lý Uyên trợn tròn mắt.
Quần chúng ăn dưa xung quanh cũng lập tức trợn tròn mắt.
"Cô em, không phải chứ, Hiểu Hiểu, rốt cuộc thân phận của cô là gì a, không lẽ là thổ phỉ sao?"
Lý Uyên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái túi xách màu kaki của Hàn Hiểu Hiểu.
Sợ nàng một giây sau thật sự móc ra một cây đến.
"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, cô ấy là cảnh sát hình sự, đeo súng rất bình thường."
Thấy có người hình như muốn báo cảnh.
Dương Tuyết vội vàng giải thích.
Lần này người xung quanh càng bối rối.
Cảnh sát hình sự có ai mà xinh đẹp lại gợi cảm như vậy sao?
Lý Uyên cũng mộng bức.
Hắn thật không nhớ mình từng quen ai là cảnh sát hình sự mà.
Loại chuyện này có cho hắn mười cái gan cũng không dám làm!
Với lại cảnh sát hình sự tan tầm mà còn đeo súng?
Đó có bình thường không vậy?
"Tôi nhớ ra rồi, cô ấy là cảnh quan Hàn Hiểu Hiểu! Tôi từng nhìn thấy ảnh và giấy khen của cô ấy trên mạng khi làm việc ở chính phủ!"
Trong đám người đột nhiên có người hô to một tiếng.
"Ngọa tào, anh bạn, anh không gạt tôi đấy chứ, thật sự là cảnh sát hình sự sao?"
"Thật mà, không tin tôi lấy cho anh xem."
"Không đúng, nếu như cô ta tên là Hàn Hiểu Hiểu, thì cái Dung Dung là ai?"
Lúc này một bộ phận quần chúng ăn dưa vừa rồi không nghe rõ màn giảo hoạt...giải thích của Lý Uyên, có chút bối rối.
"Đúng đó, Dung Dung là ai?"
"Ngọa tào, chẳng lẽ là do hắn vừa gọi sai tên à?"
"Ngọa tào, khó trách con gái nhà người ta đột nhiên trở mặt, đúng là cặn bã a, vừa rồi tôi suýt nữa tin hắn thâm tình."
"A?"
Một đám các nữ sinh mang theo nước mắt cảm động trên mặt.
Trực tiếp bị xoay vòng.
Trong lúc nhất thời cũng không biết nước mắt này còn nên tiếp tục rơi hay không.
"Ngọa tào đây là thần tượng a, các người hiểu cái gì, bạn gái cũ cực phẩm như vậy mà nói quên liền quên, cái này mẹ nó mới thật sự là đàn ông Sigma, là hình mẫu trong đàn ông!"
Lý Uyên lập tức liếc mắt.
Ánh mắt của Hàn Hiểu Hiểu lại càng thêm lạnh băng một chút.
"Nhường một chút, nhường một chút."
Lúc này.
Lẫn trong đám người ăn dưa hai tên mặc đồng phục đội quy tắc đô thị đứng dậy.
Thân phận cảnh sát hình sự đều đã lộ ra đến rồi.
Hai người cũng không tiện núp ăn dưa nữa.
Vạn nhất có chuyện xảy ra, vậy thì hỏng chuyện!
"Anh liên quan đến việc không có giấy phép kinh doanh, chúng tôi phải tịch thu công cụ gây án và thu những thứ vi phạm, phiền anh đưa thẻ căn cước ra đây, ngày mai đến cục quản lý đô thị nhận xử phạt rồi có thể lấy lại đồ."
Hai tên đội quy tắc đô thị đối với Lý Uyên chào một cái.
Nhìn thấy còng tay ở cổ tay của hắn.
Hai mắt không tự chủ nhảy lên.
Thằng nhóc này, làm cặn bã nam mà còn làm đến mức bị đội cảnh sát hình sự còng đi.
Đúng là hình mẫu mà!
Một phút đồng hồ sau.
Hai tên đội quy tắc đô thị đưa quyết định xử phạt cho Lý Uyên.
Rồi ngay trước mặt hắn đem toàn bộ dụng cụ bày sạp cùng đồ lót tình thú toàn bộ đóng gói lên xe.
Nhìn từng kiện quần áo khiến người ta huyết mạch sôi sục kia.
Hàn Hiểu Hiểu lại nghĩ đến cái lý do năm đó Lý Uyên chia tay với cô.
"Em mặc đồ quá bảo thủ, anh thích người gợi cảm hơn một chút, cho nên chúng ta không hợp."
Đột nhiên cảm thấy bên cạnh một luồng sát khí nồng đậm.
Lý Uyên lập tức nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu.
Hàn Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng.
"Lý Uyên đúng không? Châu Kiệt Luân."
Câu nói này trực tiếp làm bộ não của những người xung quanh như bị đốt cháy.
"Lý Uyên là ai? Chẳng lẽ hắn không phải tên là Châu Kiệt Luân sao?"
"Dung Dung, Hàn Hiểu Hiểu, Châu Kiệt Luân, Lý Uyên, mẹ nó rốt cuộc ai là ai vậy?"
"Ngọa tào không xong rồi, tôi giống như sắp tẩu hỏa nhập ma rồi."
"Nếu không thì cậu thả tôi ra trước, chúng ta tìm chỗ nào vắng người cậu muốn đánh sao cũng được, thế nào?"
Lý Uyên tự biết mình đuối lý.
Xử phạt thì xử phạt đi.
Nhưng cũng đừng trước mặt nhiều người như vậy chứ.
Huống hồ hình như còn có vài người nhân cơ hội mở livestream nữa...
"Anh liên quan đến việc gây cản trở giao thông, gây ảnh hưởng công vụ, vào trại tạm giam tự nhiên có người thỏa mãn nguyện vọng muốn đánh anh."
Hàn Hiểu Hiểu mặt lạnh tanh, nói xong liền kéo còng tay đi ra ngoài.
"Ôi ôi ôi, tôi có chỗ nào gây ảnh hưởng công vụ, chỉ là gây cản trở giao thông thôi mà có cần thiết vào trại tạm giam đâu?"
Lần này Lý Uyên thật sự gấp rồi.
Trại tạm giam có phải là nơi dành cho người ở đâu chứ?
"Anh gây ảnh hưởng đến công vụ của tôi."
Có thể Hàn Hiểu Hiểu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Căn bản là không có ý định thả hắn ra.
"Tốt xấu gì chúng ta cũng quen nhau yêu nhau một trận, không có ân tình thì cũng có thù cũ, cô công báo tư thù như vậy không thích hợp nha?"
"Thấy không, đây chính là kết cục của cặn bã nam."
Nhìn bóng lưng Lý Uyên dần đi xa.
Mấy bà cô bà thím nhao nhao bắt hắn làm điển hình giáo dục những tên đàn ông gia trưởng.
"Các người hiểu cái gì, đây là mỹ nữ cảnh sát đó, là giấc mơ của bao nhiêu người đàn ông, tôi nếu là hắn, đi đạp máy may cũng đáng."
Mấy tên đàn ông ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
"Cậu nói cái gì?"
Một bà cô trong nháy mắt tăng âm độ lên mấy tông.
"Không có... không có gì, tôi nói là hồi bé tôi cũng có giấc mơ làm chú cảnh sát."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó hiện tại giấc mơ của tôi đã thực hiện được một nửa."
Đám đàn ông châm một điếu thuốc.
Nghiêng mặt 45 độ nhìn lên trời.
"Tôi nói, anh bạn, không ngờ nhìn không ra à nha, cậu là hiệp cảnh, không lo đi thi chuyển ngạch mà còn đi bày sạp a?"
"Không, tôi là chú."
"..."
"Cô định đưa tôi đi đâu vậy, hình như không phải đường đến đồn cảnh sát?"
Ngồi trên chiếc xe Benz màu đỏ của Hàn Hiểu Hiểu.
Dương Tuyết đã bị nàng cho đi rồi.
Lý Uyên càng nhìn ra ngoài càng cảm thấy không ổn.
Cô nàng này không lẽ định giết mình rồi đem phơi xác ngoài hoang dã chứ?
"Đưa anh đi kiểm tra thân thể, cái loại người lăng nhăng như anh, lỡ mà có bệnh gì đó, đừng để lây sang những người khác trong trại tạm giam."
Hàn Hiểu Hiểu vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
"A? Cái gì... ý gì vậy?"
Lý Uyên khiếp sợ.
Chẳng lẽ? !
Nhưng mà cái này không phải ở trong ngục giam mới có sao?
Ngọa tào!
Cho nên là trại tạm giam cũng có sao? !
Mẹ ơi, con muốn về nhà.
"Xuống xe."
Xe đột ngột dừng lại tại tòa nhà cao tầng của bệnh viện cấp cứu.
"Tôi không phải là loại người mà cô nghĩ đâu, ban đầu mỗi đoạn tình cảm tôi đều bỏ ra thật lòng, tin tưởng tôi."
Lý Uyên trợn mắt vô tội.
Điểm này hắn xác thực không có nói láo mà.
Ban đầu vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn tình nguyện chia tay bị người ta căm ghét.
Cũng chưa từng bắt cá hai tay!
Nhưng mà ánh mắt của Hàn Hiểu Hiểu lại càng thêm lạnh như băng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận