Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 413: Ngươi cho rằng hắn đang trang bức, nhưng hắn là thực biết a

Bên trong phòng quản lý đại sảnh, phần lớn mọi người đều nhận ra nhau. Bọn họ đến khách sạn thì những người này là lễ tân ở đại sảnh quản lý. Chỉ là, hắn gọi người đưa thức ăn ngoài là đại sư? Còn chỉnh âm? Việc học chỉnh âm khó hơn đánh đàn rất nhiều. Người biết đánh đàn, chín mươi phần trăm không biết chỉnh âm, mà người chỉnh âm được thì mười người có tám người biết chút ít về đánh đàn. Để một người giao đồ ăn đi chỉnh âm, chẳng phải trò cười sao? Chỉnh âm là một nghề tao nhã, lương cao, nếu hắn biết thì cần gì phải giao đồ ăn? Mọi người nhìn quản lý đại sảnh với vẻ nghi hoặc, lại nhìn bộ đồng phục giao đồ ăn trên người Lý Uyên... cảm thấy quản lý đại sảnh chắc chắn nhận lầm người. Hai anh chàng giao đồ ăn bên cạnh Lý Uyên cũng nhìn Lý Uyên rồi lại nhìn quản lý đại sảnh, lộ vẻ mặt "anh tìm nhầm người rồi". Lúc họ đến, họ cũng đã bị hỏi như vậy. Hai người nhất thời không hiểu, quản lý đại sảnh đang giở trò gì. Cũng không biết người này có cố ý không, cứ nhằm người giao đồ ăn như họ mà hỏi có biết chỉnh âm không. Nhưng nhìn dáng vẻ khiêm tốn nịnh nọt của hắn, lại không giống như cố ý trêu chọc họ. Ai cũng hiểu đạo lý đơn giản, nếu biết chỉnh âm thì còn đi giao đồ ăn dãi nắng dầm mưa làm gì? "Hiện tại ta có chút bất tiện, hay là lần sau đi." Lý Uyên lập tức từ chối. Đùa à, giờ nghênh ngang ra ngoài chỉnh âm mà bị Hạ Hân Di thấy thì chẳng phải muốn c·h·ế·t sao? Hắn chỉ muốn lặng lẽ trốn ở đây, chờ Hạ Hân Di ăn xong rồi di chuyển đến chỗ tụ hội khác, lúc đó hắn sẽ viện cớ lén đi. "Vậy lần sau có thể hẹn trước không?" Quản lý đại sảnh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, muốn thêm phương thức liên lạc của Lý Uyên. Thực ra, cây đàn piano ở đại sảnh còn tốt chán... căn bản không cần chỉnh. Chỉ là hiếm khi hắn mới gặp được Lý Uyên một lần, nên dù gì cũng phải mượn cớ để kéo gần quan hệ một chút. Cao thủ chỉnh âm + bậc thầy piano như vậy, ở đâu cũng là tài nguyên cực kỳ khan hiếm. Dù sau này khách sạn không dùng đến, hắn cũng có thể giới thiệu Lý Uyên cho mấy bà giàu sộp. Sau khi trải nghiệm tay nghề của Lý Uyên xong, thu thêm chút phí cảm ơn cũng không quá đáng. Đến lúc đó, hắn bỏ vốn, Lý Uyên dùng kỹ thuật, không chừng còn có thể kiếm thêm được chút thu nhập đấy! "Lần sau rồi nói, đợi mai ta có thời gian sẽ gọi cho ngươi." Lý Uyên cũng lấy điện thoại ra thêm phương thức liên lạc của quản lý đại sảnh. Sửa đàn piano dễ hơn so với Đa Đa khác nhiều... Có món hời tự đưa đến tận cửa thì sao có thể không lấy? Chỉ là những người khác nhìn Lý Uyên với vẻ mặt thờ ơ, thốt ra những lời kia... Sao cảm giác có chút bị người giao đồ ăn này qua mặt vậy? Cứ như hắn thực sự biết ấy. Hai anh chàng giao đồ ăn bên cạnh Lý Uyên thì đang nhìn hắn với vẻ sùng bái. Trong vô hình, quả là một màn ra oai quá tốt... Sao trước đây bọn họ không nghĩ đến nhỉ? Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây cơ bản đều có giáo dưỡng, người ta chỉ là muốn ra vẻ một chút, ai cũng không đi vạch trần Lý Uyên. Ngoại trừ Cao Văn Khang, kẻ mà ánh mắt nhìn Lý Uyên như muốn bốc hỏa ra bên ngoài... "Chỉnh âm ta cũng biết một chút, hay là để ta đi, đừng làm khó dễ một người không hiểu gì." Dù trong lòng mắng Lý Uyên không biết bao nhiêu lần, nhưng tố chất cơ bản vẫn giúp Cao Văn Khang không trực tiếp nhắm vào Lý Uyên... Chỉ có thể rẽ sang một bên để vạch trần và làm bẽ mặt Lý Uyên. Tô Dạng nghe giọng điệu mang ý châm chọc Lý Uyên trong lời nói của Cao Văn Khang, liền trừng mắt nhìn Cao Văn Khang, vừa muốn nổi giận thì ngay lập tức bị Lý Uyên gắp một miếng hải sâm nhét vào miệng... Đánh nhau nội bộ giữa các người yêu cũ, hắn giúp ai cũng sai, chỉ có thể câm miệng chịu trận. Nhưng người ngoài khiêu khích thì không cần người yêu cũ ra mặt. Không nói đến có đánh đến mặt hắn không. Cho dù có bị đánh mặt đi nữa... Với cái độ dày da mặt của hắn bây giờ... thì cũng chẳng có cảm giác gì... Người xung quanh thấy Lý Uyên bỗng dưng mạo phạm nhét đồ vào miệng Tô Dạng... Với lại... Còn dùng chính đũa của mình... Tất cả đều kinh ngạc. Vừa có mấy người muốn lên tiếng giúp Tô Dạng, nhưng vừa nhìn thấy Tô Dạng không những không tức giận mà còn hơi nhếch mép, nhìn qua còn có vẻ... đang tận hưởng? Ăn xong còn... dùng đầu lưỡi liếm môi...?! Lúc này, hai tay Cao Văn Khang đã siết chặt thành nắm đấm... Nếu Trầm Thông không đến phòng bên cạnh thì... Với tư cách là đồng loại, chắc chắn hắn sẽ ngăn cản hành động của Cao Văn Khang... Hắn đã tận tai nghe Lý Uyên đánh dương cầm. Quản lý đại sảnh nghe Cao Văn Khang nói, lập tức nhìn về phía hắn. Sau khi đầu óc hơi xoay chuyển một chút, vừa định từ chối một cách lịch sự thì Cao Văn Khang lại nói một câu: "Tôi không lấy tiền." Lúc này quản lý đại sảnh mới vội vàng thu lại câu định nói, ngược lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Cao Văn Khang một thân trang phục không hề rẻ tiền. Với vị trí này, hắn đương nhiên biết cố gắng đáp ứng yêu cầu của khách hàng. Huống chi, trang phục trên người Cao Văn Khang ước tính cũng tầm trên 10 vạn, dù có sửa hỏng cũng không sợ hắn không đền nổi. Cân nhắc lợi hại xong, quản lý đại sảnh liền đồng ý ngay. "Vậy tôi đi lấy dụng cụ cho anh." Quản lý đại sảnh nói xong cũng ra khỏi phòng. Cao Văn Khang nắm chặt tay, từ từ thả ra, để giữ chút phong độ còn lại, toàn bộ quá trình hắn không nói với Lý Uyên câu nào. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Lý Uyên đã bao hàm đầy phẫn nộ và khinh thường. "Chúng ta cũng đi xem thử đi, ta còn chưa thấy đàn piano chỉnh âm bao giờ." Bên trong phòng, không ít cô gái đi theo Cao Văn Khang ra ngoài. Nhất là lớp trưởng lớp 2, nhìn bóng lưng tự tin, soái khí mà lại còn mang hơi tiền tài của Cao Văn Khang, ánh mắt đều sắp dính chặt cả rồi... "Ngươi không đi xem sao?" Lý Uyên quay đầu nhìn Tô Dạng, thấy nàng ngồi yên bên cạnh không nhúc nhích thì hỏi. Nếu Tô Dạng cũng ra ngoài, hắn có thể nhân lúc hỗn loạn mà chuồn thẳng. Nhưng Tô Dạng lại lắc đầu. "Chẳng phải ngươi vừa nói ngươi cũng biết sao, muốn xem thì ta xem ngươi là được." Câu nói đầy ẩn ý, thậm chí còn có chút ám chỉ trực tiếp này của Tô Dạng, trong nháy mắt đã khiến hai anh chàng giao đồ ăn bên cạnh Lý Uyên ghen tỵ chết đi được... Hai người nhịn không được mà liếc qua Tô Dạng. Cô nàng này từ nhan sắc, dáng người, khí chất đều ở mức cao cấp nhất mà bọn họ từng thấy. Rồi lại nhìn Lý Uyên, người mặc chung đồng phục với bọn họ. Bọn họ thừa nhận là mình đang ghen tỵ... Tất cả đều là người giao đồ ăn, dựa vào cái gì chứ? Lý Uyên nghe Tô Dạng nói xong, hy vọng trong lòng ngay lập tức sụp đổ... May mà Hạ Hân Di ở trước mặt người ngoài không tùy tiện động chạm, bình thường cũng sẽ không mở miệng. Chỉ cần trốn ở đây đến khi bọn họ ăn xong rồi thừa lúc Tô Dạng không chú ý, hoặc trực tiếp mang Tô Dạng chạy trốn là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận