Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 61: Cọp cái như thế nào cùng Bạch Nguyệt Quang giáo hoa đấu?

Chương 61: Cọp cái làm sao đấu với Bạch Nguyệt Quang giáo hoa? A?
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Hạ Hân Di. Lý Uyên lúc đó vô cùng sợ hãi.
Cái nhiệm vụ thống tử là ngươi làm ra. Dựa vào cái gì người bị đánh lại là ta? Hỏi ta có phải là cặn bã nam hay không... Loại câu hỏi kiểm tra linh hồn thế này thì làm sao mà trả lời được! Dù ngươi có nói là hay là nói không phải thì cũng đều không xong. Từ xưa đến nay ai trả lời người đó chết!"
"Cái đó, câu hỏi này của ngươi á, nó giống như việc đi đến bệnh viện tâm thần, tùy tiện kéo một người lại hỏi hắn có bị bệnh không ấy, nếu hắn nói hắn bị bệnh chẳng phải là đang chứng minh hắn rất bình thường sao? Còn nếu như hắn nói mình không bị bệnh, ngươi có tin không?"
"? ? ?"
"Chuyện này thì có liên quan gì đến bệnh viện tâm thần chứ? Ta không hiểu, ngươi nói đơn giản chút xem nào, chẳng phải trong bệnh viện tâm thần toàn người có bệnh sao?" Hạ Hân Di ngẩng cái đầu, đôi mắt trong veo đầy vẻ khó hiểu.
"Thế thì chẳng phải còn có bác sĩ và y tá sao, đồ ngốc." Lý Uyên hơi nghiêng đầu, ánh mắt né tránh...
Hạ Hân Di nghiêng đầu, nhìn kỹ Lý Uyên. "A, hình như cũng đúng, sao ta không nghĩ ra nhỉ, nhưng mà vấn đề của ta đâu có liên quan gì đến bác sĩ và y tá."
"Ờ, câu hỏi của ngươi vừa nãy là gì ấy nhỉ?"
Vốn định lừa gạt cho qua chuyện, Lý Uyên vừa dứt lời liền phải nhận lấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Hạ Hân Di. Tác nghiệp a!
"A, cái đó, thực ra câu hỏi của ngươi đó, nó giống như người bệnh tâm thần tự chứng minh mình ấy, không có đáp án. Chứng minh mình cũng thế, càng giải thích nhiều thì càng lộ ra sự nhợt nhạt thôi." Lý Uyên ngẩng mặt 45 độ nhìn lên trời. Cố gắng không để vẻ chột dạ trên mặt mình bị Hạ Hân Di nhìn thấy. "Thời gian là thứ tốt, nó sẽ đưa ra chứng minh tốt nhất cho ngươi, chẳng phải sao?"
Hắn nói như vậy cũng không tính là nói dối mà. Ừm, thời gian cuối cùng cũng sẽ chứng minh hắn là cặn bã nam, chẳng phải sao? Chỉ là có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó...
Hạ Hân Di nghiêng đầu, suy nghĩ cẩn thận một hồi. "A, nói cũng phải, về sau còn nhiều thời gian, dù sao lần này ta đã mặt dày ỷ lại vào ngươi rồi, từ nay về sau ngươi đừng hòng biến mất khỏi tầm mắt ta nữa đấy." Nói xong, Hạ Hân Di nghiến răng nghiến lợi bóp nắm tay, thể hiện quyết tâm của mình.
"Hô..." Mẹ ơi, cuối cùng cũng lại lừa gạt cho qua chuyện.
"Lý Uyên."
"Dạ."
"Ngươi cúi đầu xuống đi, nhìn mắt ta này." Hạ Hân Di nhẹ nhàng kéo vạt áo Lý Uyên.
Lý Uyên nghe vậy bèn cúi đầu xuống. Liền thấy đôi môi bóng loáng đỏ mọng của nàng, tỏa ra vẻ mê người quyến rũ.
"Nếu ngươi lại đột nhiên biến mất như mười năm trước, ta thực sự sẽ phát điên mất. Mười năm sau, có khi ngươi sẽ phải đến bệnh viện tâm thần thì mới gặp được cái con điên điên khùng khùng là ta đó." Hạ Hân Di nhìn Lý Uyên, ánh mắt ôn nhu đến nỗi như muốn chảy cả nước.
Tim Lý Uyên lúc này loạn nhịp cả lên. Ai mà chịu nổi chứ? Ai ai mà không mụ mị chứ? Đến cả Hải Hoàng cũng phải một giây hóa liếm cẩu a!
"Sẽ không đâu, trước kia ta không còn lựa chọn nào khác, bây giờ thì sẽ không trốn nữa. Dù bị các người xé xác băm vằm thì ta cũng chịu." Lý Uyên nhìn thẳng vào mắt Hạ Hân Di, khó được vẻ nghiêm túc.
Vẻ mặt kiên nghị ấy, những lời nói chân thành ấy, khiến Hạ Hân Di đầu óc mông lung cả lên. Chỉ cảm thấy trái tim nhỏ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Phì phì phì, ta nỡ mắng ngươi một câu còn không nỡ, sao có thể làm cái loại chuyện đó với ngươi chứ." Hạ Hân Di nhẹ nhàng ôm lấy Lý Uyên. Lúc này, fan pupu trên mặt nàng mang một vẻ xúc động. So với ánh mắt dịu dàng như nước vừa rồi còn có sức sát thương gấp mấy lần.
Chịu không được, căn bản là không thể chịu được. Thấy Lý Uyên vừa muốn động thủ. Cẩn thận trở lại vấn đề Hạ Hân Di vừa nói lúc nãy, ánh mắt nàng lại đột nhiên thay đổi. "Ta, chúng ta? Ngoài ta ra thì còn ai nữa?" Hạ Hân Di đột nhiên ngẩng lên nhìn Lý Uyên.
Lý Uyên giơ một cái ma trảo lập tức cứng đờ ở giữa không trung. Một tay khác thì lanh tay lẹ mắt nhanh chóng thò vào túi. Lén lút liếc một cái. Dựa vào ký ức cơ bắp mù quáng ấn loạn, ấn trúng nút nhận đơn thức ăn ngoài. May mắn là nền tảng đang thiếu người. Vừa ấn xong, điện thoại liền đổ chuông.
"Đơn hàng bên... (tên nền tảng thức ăn), bạn có đơn hàng mới, xin chú ý kiểm tra và nhận đơn..."
Tiếng thông báo nhận đơn lúc này trong tai Lý Uyên chẳng khác nào là tiếng trời.
"Ta phải đi nhận đơn, quá một đơn rồi, một lát nữa quản lý đến gọi điện thoại mắng cho mà xem, ngươi biết đấy, hắn ta hung lắm." Lý Uyên cúi đầu nhìn Hạ Hân Di, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.
"A, ngươi nói cái người chủ nhà kia của ngươi ấy à? Cái con cọp cái ấy hả?" Hạ Hân Di có chút không muốn rời khỏi, dụi đầu vào ngực Lý Uyên. Sau đó buông lỏng hắn ra. Trong cái đầu nhỏ lại bắt đầu tính toán xem làm sao đối phó con cọp cái kia.
Lý Uyên nhìn bộ dạng như có điều suy nghĩ của nàng. Chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, hoàn toàn không dám lên tiếng.
"Lý Uyên, ngươi ở nhà cô ta bao lâu rồi?" Hạ Hân Di đội mũ bảo hiểm, ngồi sau chiếc xe điện ULIKE của Lý Uyên. Một chiếc BMW màu trắng vút qua bên cạnh hai người như tên bắn. Chỉ chốc lát sau, lại có một chiếc Porsche màu đen cũng vút qua như tên bắn.
"Khoảng một tuần." Lý Uyên tính toán thời gian. Hắn về Ma Đô cũng chưa được một tuần.
"Một tuần? Các ngươi mới ở cùng nhau có một tuần?" Hạ Hân Di có chút kinh hãi. Nhưng sau đó khóe miệng lại hiện ra một nụ cười. Trong nháy mắt tràn đầy tự tin. Thì ra chỉ mới một tuần. Nếu như là một năm trở lên có lẽ cô ta còn cần phải tính toán một chút. Dù sao thì đàn ông là cái loài sinh vật nhớ tình cũ. Muốn hoàn toàn quên đi một người đã ở bên mình mấy trăm ngày đêm. Không cần chút thủ đoạn thì không thể được. Nhưng chỉ có một tuần mà thôi... Ha ha. Một tuần. Con cọp cái kia lấy cái gì để đấu với bà đây? Lấy một trăm điểm Bối trong giọng nói, hay lấy 200 cân trọng lượng cơ thể?
Hạ Hân Di cúi đầu nhìn mũi chân mình. Ừm, C. Mặc dù không phải là đặc biệt lớn, nhưng mà nó thẳng và đẹp. Cũng may là bao năm qua cô vẫn kiên trì tập thể hình và yoga.
Lý Uyên và Hạ Hân Di rời quán đi chưa đầy mười phút. Một chiếc BMW màu trắng chạy như bay, có vẻ như đang rất vội vàng xuất hiện ở phía không xa. Đến cách cửa hàng không đủ 10m. Một pha vẩy đuôi xe đẹp mắt đã dừng xe gọn gàng vào đúng chỗ đậu bên lề đường. Xe vừa dừng hẳn, lốp xe vẫn còn bốc khói trắng. Cánh cửa xe liền nhanh chóng mở ra. Để lộ ra bên trong một người phụ nữ mặt trái xoan, tướng mạo vô cùng xinh đẹp. Mặc một chiếc áo tay dài trễ vai màu vàng nhạt, quần thể thao màu trắng. Mang mái tóc dài màu tro nhạt, tùy ý xõa trên bờ vai tinh tế. Toàn thân tỏa ra một vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn không mất đi sự quyến rũ mê người.
Vừa xuống xe, liền thu hút ánh nhìn của những người đi đường xung quanh. Có điều, chẳng ai phát hiện ra. Cái người phụ nữ trông như băng sơn mỹ nữ này. Tay đóng cửa lại vẫn run rẩy không thôi. Đôi mắt băng lãnh càng ẩn chứa từng tia bất an và sợ hãi. Sau khi xuống xe, người phụ nữ dường như không còn vẻ vội vã lúc nãy. Kinh ngạc nhìn nhà hàng trước mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Từ khâu chọn địa điểm, lắp đặt thiết bị, cho đến kinh doanh đều là một tay cô xử lý. Nhưng giờ phút này bên trong lại giống như có một thứ gì đó đáng sợ đang đợi cô vậy. Chần chừ không dám bước chân lên phía trước.
Mãi đến khi hai cô nhân viên phục vụ phát hiện ra cô. Hai người vừa kinh hỉ, vừa sùng bái ngưỡng mộ mà gọi một tiếng. Cô mới hít sâu một hơi. Bước những bước chân trầm ổn về phía cửa hàng. Trên mặt vẫn là bộ dáng lạnh lùng xa cách. Chỉ là cặp tay đang run rẩy lại càng thêm dữ dội. Đã tố cáo sự khẩn trương không biết giấu vào đâu của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận