Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 360: Đồng học cũng thật nhiều a. . .

"Chương 360: Đồng học cũng thật nhiều a..."
"Tên thì không nói, dù sao năng lực của hắn quả thực có chút vấn đề, đã làm hỏng nhiều lần việc lão đại giao, mấy ngày trước làm hỏng một lần khiến lão đại nổi giận còn chưa nguôi, hôm nay đi làm lại đến muộn gần một tiếng... Buổi sáng sẽ không có tham gia..." Nữ đồng nghiệp bộ phận quan hệ khách hàng nhỏ giọng nói vài câu, liền không tiết lộ thêm...
Lý Uyên nghe xong những miêu tả này, sao cảm giác rất quen thuộc vậy...
Đầu óc suy nghĩ một vòng, đột nhiên nhớ đến chuyện Lý Cường nói tối qua...
Nhân viên bộ phận quan hệ... Năng lực cũng bình thường... Thường xuyên bị mắng...
Mỗi một chi tiết này đều khớp hoàn toàn với Lý Cường...
Lý Uyên giật mình, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, lập tức nhấn nút mở cửa...
Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người trong thang máy, Lý Uyên bước nhanh ra khỏi thang máy.
Dù sao Lý Cường cũng là huynh đệ của hắn... Với lại, hắn đến muộn cũng vì mời mình ăn cơm...
Về công về tư đều phải đến xem thử có thể giúp được gì không...
Lý Uyên càng đi lên phía trước, tiếng gào thét càng lớn... Gần như cả tầng lầu đều có thể nghe thấy.
Lý Uyên không khỏi nhíu mày.
Hắn chưa từng lăn lộn trong môi trường công sở, mặc dù không rõ quy tắc nơi làm việc, nhưng việc mắng người tới mức cẩu huyết lâm đầu thế này, hắn thấy vẫn có chút quá đáng...
Đương nhiên là vì Lý Cường là huynh đệ của hắn, đổi thành người khác thì... hắn cũng chỉ xem náo nhiệt mà thôi...
Lý Uyên men theo nguồn âm thanh, bước nhanh tới trước cửa một phòng họp nhỏ.
Cửa phòng họp mở rộng, bên trong không ngừng truyền đến âm thanh cấp trên răn dạy cấp dưới.
Trong lúc đó, tất cả những người Lý Uyên gặp dường như đã quen với chuyện này, hầu như không ai quan tâm chuyện xảy ra trong phòng họp nhỏ.
Cho dù có đi ngang qua phòng họp, cũng không có ai nhìn vào trong.
Lý Uyên đứng ở bên ngoài nghe vài câu, sắc mặt chợt thay đổi.
Không ngờ rằng Lý Cường ở công ty mỗi ngày đều phải đối mặt với cấp trên và đồng nghiệp như vậy, tối qua hắn nói vẫn còn giữ lại chút ít.
Lý Uyên đứng ở ngoài cửa cũng không vào, dù sao đây cũng là chuyện nội bộ công ty người ta, mình cứ xông vào như vậy cũng không lịch sự lắm.
Hắn chuẩn bị đợi bên trong kết thúc rồi Lý Cường ra thì sẽ hỏi thăm tình hình.
Nếu thật sự không ổn thì phải lôi kéo hắn đi gặp Hạ Thanh Ninh một chuyến, bằng mọi giá cũng phải chuyển hắn sang chỗ khác, cho dù làm bảo vệ còn hơn ở đây...
Chỉ là hắn đứng bên ngoài không bao lâu.
Một người mặc áo sơ mi trắng, thấp hơn Lý Uyên nửa cái đầu, dáng người khá cân đối đi ngang qua, dừng bước bên cạnh hắn, nhìn hắn vài lần.
"Đừng xen vào việc người khác."
Người đàn ông tốt bụng nhắc nhở Lý Uyên một câu.
"Hắn bình thường đều bị mắng như vậy sao?"
Lý Uyên nhìn người đàn ông sơ mi thẳng, một bộ dáng tinh anh xã hội, đột nhiên hỏi hắn một câu.
Người đàn ông hiển nhiên không ngờ Lý Uyên sẽ hỏi như vậy, sững người một chút rồi gật gật đầu, lại lắc đầu.
"Bình thường cũng có huấn, nhưng không có động tĩnh lớn như hôm nay."
Người đàn ông nói xong liền đánh giá Lý Uyên một phen.
"Ngươi cũng đến tìm Tôn quản lý có việc?"
"Ta đến tìm Lý Cường, ta là bạn học cấp ba của hắn."
Lý Uyên cảm thấy người đàn ông này trông rất hiền lành, liền nói thêm một câu.
Ai ngờ người đàn ông mặc âu phục nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ rất kỳ lạ, lần nữa nhìn Lý Uyên từ trên xuống dưới...
"Tôn quản lý với Lý Cường cũng là bạn học cấp ba."
"Trùng hợp vậy sao?"
Lý Uyên hơi kinh ngạc.
Nếu là bạn học cấp ba, còn mắng thậm tệ như vậy...?
"Thực ra không khéo, bạn học cấp ba của ngươi ở công ty còn không ít đâu, ví dụ như ta, ta tên Lưu Quân."
Người đàn ông mặc âu phục mỉm cười với Lý Uyên, sau đó giống như gặp đồng hương vươn tay ra với Lý Uyên.
"Ngươi mới đến hả? Trước đây chưa từng thấy ngươi."
"Ừm, mới tới hai ngày."
Lý Uyên đưa tay nắm chặt tay hắn, khẽ gật đầu.
"Ngươi học lớp mấy khóa mấy?"
"Khóa 15 lớp 11."
"Ta cũng khóa 15, lớp 7."
Lưu Quân hai mắt sáng lên...
"Cho nên là ngươi bây giờ mới bị không hiểu thấu nhận vào?"
Hai người đột nhiên đứng bên ngoài văn phòng hàn huyên... Người đi ngang qua cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng...
"Đều là bạn học, sao bên trong mắng hung dữ vậy?"
Hai người rất nhanh trở nên quen thuộc, Lý Uyên lại đem chủ đề quay lại Lý Cường, có vẻ như nước ở đây sâu hơn tưởng tượng rất nhiều...
"Cũng bởi vì là đồng học, nên Tôn phó quản lý mới luôn không chào đón những người được đặc cách nhận vào như chúng ta."
Lưu Quân nhún vai, xưng hô giám đốc ban đầu cũng nhỏ giọng đổi thành phó giám đốc...
"Vì sao?"
"Người ta thi đại học được hơn 600 điểm, tốt nghiệp xuất sắc đại học Phục Sáng, ta thi đại học hơn 400 điểm, tốt nghiệp đại học hạng ba, vậy mà đều được vào Hạ thị tập đoàn, đổi thành ta là Tôn Siêu ta trong lòng cũng sẽ cảm thấy có chút bất công."
"Chỉ vì nguyên nhân này?"
Lý Uyên nhíu mày.
"Đương nhiên còn có những nguyên nhân khác, ví dụ như năng lực đúng là không bằng đám sinh viên giỏi tốt nghiệp trường nổi tiếng, có người chủ động tìm hắn bắt mối quan hệ, hoặc là vì tư cách bạn học cấp ba, hắn muốn cố ý tránh né hoặc làm hắn mất mặt đấy thôi."
Lưu Quân nói đến đây, động tĩnh bên trong đã nhỏ đi một chút, liền lập tức ngậm miệng lại.
"Ngươi ra ngoài trước đi, đến trễ lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, phương án hôm qua giao cho ngươi, trước khi tan làm phải làm xong cho ta."
Lời răn dạy bên trong cuối cùng cũng kết thúc.
Không đầy hai giây sau, Lý Cường có chút chật vật từ trong phòng họp đi ra.
Thấy Lý Cường đi ra, Lưu Quân lập tức cầm tài liệu chuẩn bị đi vào phòng họp.
Nhìn thấy Lưu Quân, trên mặt Lý Cường lộ ra vẻ ngượng ngùng liếc nhìn anh ta một cái.
Còn khi thấy Lý Uyên, sắc mặt Lý Cường lập tức cứng đờ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Sao cậu lại đến đây?"
Lý Cường theo bản năng quay đầu nhìn một cái, sau đó lôi cánh tay Lý Uyên kéo ra ngoài.
"Không phải đã nói cậu mới vào không nên đi lung tung sao?"
Lý Cường kéo Lý Uyên đến chỗ khuất, trên mặt lộ vẻ vừa xấu hổ vừa khó xử...
Lý Uyên vỗ vai Lý Cường, sau đó kéo hắn vào nhà vệ sinh, lấy ra một điếu thuốc đưa cho hắn.
Lý Cường nhận lấy điếu thuốc, sắc mặt bị chửi cẩu huyết lâm đầu vừa rồi lập tức tốt hơn nhiều.
Đôi khi giữa những người anh em tốt, chỉ cần một điếu thuốc đơn giản là có thể xoa dịu tâm tình tồi tệ ngay tức khắc.
"Cậu hút thuốc tốt vậy à?"
Lý Cường nhìn vỏ thuốc lá Thiên Diệp trên tay Lý Uyên, không nhịn được hỏi một câu.
"Bạn bè cho mua."
Lý Uyên thuận miệng trả lời một câu.
Thật ra hắn bình thường không hút thuốc, nhưng thuốc lá, là thứ mà đàn ông khi ra ngoài nên chuẩn bị sẵn trong túi, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Cho nên hai ngày trước đã nhờ Hàn Hiểu Hiểu mua hộ...
Lý Cường nghe xong không nói gì nữa.
Hai người im lặng hút thuốc nhìn ra cửa sổ vài giây.
"Có muốn đổi bộ phận không?"
Cảm thấy tâm trạng Lý Cường đã bình tĩnh lại, Lý Uyên chậm rãi lên tiếng hỏi.
"Khụ khụ..."
Lý Cường ngay lập tức bị lời của Lý Uyên làm cho sặc một ngụm thuốc...
Sau đó quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn Lý Uyên.
Giọng điệu vừa rồi của Lý Uyên nghe như thể hắn có thể quyết định chuyện đổi bộ phận cho mình vậy...
"Tài xế thì thôi đi, với cái kỹ thuật lái xe của tôi thì đừng nói là lái xe cho lãnh đạo công ty, ngay cả vợ tôi cũng chê."
Cho rằng Lý Uyên muốn để hắn đi làm tài xế, Lý Cường hướng Lý Uyên cười nhẹ nhàng, kín đáo từ chối.
Tuy rằng ở đây bị mắng không ít, nhưng nếu làm tài xế, hắn khẳng định sẽ còn không vui hơn, dù cho tiền lương đãi ngộ không đổi, hắn cũng không thích...
Đây là vấn đề sĩ diện chết tiệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận