Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 103: Nhìn thấy thi thể một khắc này, ta đã bắt đầu muốn chết sau chôn ở chỗ nào

"Chương 103: Nhìn thấy thi thể một khắc này, ta đã bắt đầu muốn chết sau chôn ở chỗ nào"
"Ngươi nếu không chuẩn bị đáp ứng nói xin lỗi, ta đi."
Hàn Hiểu Hiểu nhìn Tần Mặc Diễm liếc mắt, thấy nàng cũng không có ý muốn mở miệng.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, liền quay đầu đi thẳng ra phòng thẩm vấn.
Đi tới bên ngoài phòng thẩm vấn.
Vẻ mặt trấn định ban đầu của Hàn Hiểu Hiểu rốt cuộc không kìm được.
Lập tức một tay che ngực, một tay chống vào tường.
Hít sâu vài hơi thật dài, để xoa dịu nỗi sợ hãi vừa rồi trong lòng sau cuộc đấu trí kia.
Cái người điên kia thật đáng sợ...
Nàng chỉ mấy cái ánh mắt không che giấu cùng mấy câu nói.
Nàng cơ hồ đã đoán được hết ý nghĩ trong lòng mình!
Thậm chí ngay cả thân phận của cành uyên cũng đoán được!
"Hiểu Hiểu, sao vậy? Ngay cả ngươi cũng không giải quyết được sao?"
Vị cục phó họ Dương vẫn luôn chờ bên ngoài thấy sắc mặt Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên tái nhợt bước ra.
Lập tức tiến lên hỏi han.
Hàn Hiểu Hiểu lắc đầu.
"Dương cục, nàng là ai ngài rõ hơn ta, chuyện lần trước làm người bị thương, mấy vị phó cục trưởng thay phiên khuyên, đều không khiến nàng chịu nói một câu mềm mỏng, tôi thấy ngài cũng đừng quản, cứ theo trình tự bình thường thôi."
"Ai, con bé tính tình quá lạnh lùng, ở trong cục không hợp với ai cả, nếu ta không kéo nó một phen, nó mà vào ngồi mấy tháng, là có thể phá hỏng cả đời này."
Dương cục phó lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất lực.
"Tôi thấy ngược lại chính nàng rất không quan trọng, ngài ở đây lo lắng cho nàng, không chừng người ta trong nhà có mỏ đấy."
Hàn Hiểu Hiểu nói xong liếc nhìn phòng thẩm vấn.
Nếu Tần Mặc Diễm đi vào nói, bất kể là với mình hay với Lý Uyên đều là chuyện tốt!
Mặc dù mong đợi ý nghĩ Tần Mặc Diễm đi tù này có chút không chính đáng.
Nhưng với hành vi điên rồ của Tần Mặc Diễm.
Nhỡ không phải ngồi tù, nhỡ nàng biết người bạn trai cặn bã cũ của nàng là Lý Uyên thì sao.
Nàng thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Vừa nghĩ đến câu nàng vừa nói bên trong, để hắn trơ mắt nhìn mình bị cắt thành từng miếng...
Một cơn ớn lạnh thấu xương trong nháy mắt từ lòng bàn chân Hàn Hiểu Hiểu bay thẳng lên đỉnh đầu.
Ngươi rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu người phụ nữ, còn có bao nhiêu bạn gái cũ?!
Ngươi chọc ai không chọc, sao lại đi chọc người điên kia?!
"Bây giờ ngài muốn đi vào sao?"
Hàn Hiểu Hiểu nhìn Dương cục phó, chỉ sợ ông còn có đòn sát thủ gì đó có thể cứu người...
"Không được, đến ngươi cũng không có biện pháp, lão nhân này như ta ngoài giảng đạo lý mấy người trẻ tuổi không thích nghe ra thì còn biện pháp gì nữa."
Dương cục phó có chút tiếc rẻ lắc đầu.
"Tôi đi phòng phẫu thuật xem một chút, có lẽ còn có một tia hy vọng cuối cùng."
Hàn Hiểu Hiểu nghe xong lập tức an tâm nhẹ gật đầu.
Nàng vừa rồi lúc đi vào đã xem qua bức ảnh thi thể kia.
Người đã bị cắt thành cái dạng đó rồi.
Trừ phi là thần tiên đến, bằng không thì với một đống thịt như thế, không thể nào mà vá lại được.
"Tôi cũng đi."
Nghĩ đến Lý Uyên đang ở chỗ này xem náo nhiệt, Hàn Hiểu Hiểu lập tức đi theo.
Trong phòng thẩm vấn, Tần Mặc Diễm lại khôi phục vẻ không nhúc nhích, giống như con búp bê silicon.
. . . .
Đi vào bên trong phòng phẫu thuật.
Cô em gái trang điểm tử thi nhìn đống thi thể vụn vặt mà kinh hãi, hai tay che miệng lại.
Còn sư phụ vốn tự tin thong dong của cô ta, giờ phút này cũng đầy vẻ không dám tin, thậm chí vẻ mặt có chút suy sụp.
"Sao, sao lại bị cắt thành thế này? Các cậu cũng không nói sớm với tôi là tình huống như vậy mà!"
Lưu Tùng Lâm ngơ ngác nhìn đám thịt trước mắt, như thế này căn bản không thể nào khâu lại được!
Đừng nói là không có cách nào vá, ngay cả cho hắn bôi kín nhựa cao su lên người chắc cũng không dính được!
"Cái đó, quy định ngài cũng biết, ảnh người chết không cho phép truyền ra ngoài, cho nên..."
Thang Gia Minh có chút lúng túng nhìn hắn, chuyện này đúng là làm khó người ta mà...
Lưu Tùng Lâm bất đắc dĩ tiến lên nhìn kỹ lại lần nữa.
Trong lòng không ngừng hiện ra đủ loại biện pháp khâu hoặc dán lại, nhưng tất cả đều bị phủ nhận.
Toàn thân không có một miếng thịt nguyên vẹn, như thế này thì căn bản không biết bắt đầu từ đâu!
Lúc Lưu Tùng Lâm đang vây quanh thi thể nghĩ biện pháp.
Thang Gia Minh đột nhiên phát hiện Lý Uyên không thích hợp.
Thấy hắn ngơ ngác nhìn thi thể kia, trán không ngừng đổ mồ hôi.
"Uyên ca, người bình thường nhìn thấy hình ảnh như thế này chắc chắn sẽ không thoải mái, nếu như anh muốn nôn nhất định đừng cố nén, nhà vệ sinh ở ngay bên cạnh."
Thang Gia Minh chỉ chỉ nhà vệ sinh bên cạnh.
Có thể hiện tại hai chân Lý Uyên mềm nhũn, đã hoàn toàn không thể nhấc nổi bước chân. . .
Ông trời ơi! Đây phải là thù hận lớn bao nhiêu?!
Mẹ nó so với những gì hắn tưởng tượng còn đáng sợ hơn gấp bội lần!
"Cái đó, cậu nói tên của hắn giống với tên người bạn trai cũ cặn bã của Tần pháp y kia, cho nên mới bị cắt thành thế này có đúng không?"
Lý Uyên nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Thang Gia Minh, khó khăn mở miệng.
"Tin tức bên ngoài lan truyền là như vậy, nhưng thật ra tên thật của bạn trai cũ cô ta là gì, tôi cũng không biết."
"À, vậy hắn tên là gì?"
Lý Uyên chỉ chỉ vào thi thể kia.
"Hắn à, tên Trần Quan Hi."
Thang Gia Minh tùy tiện trả lời.
"Phù...".
Hai chân Lý Uyên lập tức mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
"Uyên ca, anh sao vậy?"
Thang Gia Minh thấy thế lập tức tiến lên đỡ hắn dậy. . . .
"Trách tôi, tôi cứ tưởng là anh đến cả cái Tu La tràng địa ngục kia còn không sợ, chỉ có mỗi cái thi thể thì cũng đâu đáng gì...."
Thang Gia Minh vội vàng dìu Lý Uyên ra khỏi phòng phẫu thuật.
Cô em gái trang điểm tử thi nhìn dáng vẻ của Lý Uyên, mặt đầy khó hiểu.
Không phải chứ, cô ta còn chẳng sợ, sao Lý Uyên ca lại sợ đến mức đó?
"Hừ, một tên bao cỏ mà cũng đòi học vá xác, ngươi sợ là nhìn nhầm người rồi, hắn chắc là đi nhầm chỗ."
Lưu Tùng Lâm liếc nhìn Lý Uyên, trong mắt không hề che giấu vẻ chế giễu.
Một tên bao cỏ tiểu bạch kiểm như thế, không phải chỉ là đẹp trai hơn chút sao?
Rốt cuộc vì cái gì lại có bốn năm cô nàng xinh đẹp vây quanh hắn như thế?!
Ngay cả Hàn Hiểu Hiểu là cảnh hoa như thế mà còn say mê hắn, bọn họ còn sống chung.
Hắn rốt cuộc dựa vào cái gì?!
Đố kỵ đã khiến hắn hoàn toàn thay đổi...
"Sư phụ, người, người mau buông tay, người sắp bóp nát hạ thân của hắn rồi...."
"Uyên ca, anh không sao chứ? Tôi đi gọi Tẩu tử các cô ấy đến đưa anh về nhé."
Đỡ Lý Uyên ra khỏi đây xong, Thang Gia Minh liền muốn đi tìm Hạ Hân Di các nàng.
Nhưng lập tức bị Lý Uyên kéo lại.
"Tần pháp y kia, nàng không có xu hướng bạo lực hay giết người đúng không?"
Lý Uyên kéo Thang Gia Minh, ánh mắt như một đứa trẻ mồ côi bất lực. . .
"Chắc là, chắc không có đâu nhỉ?"
Thang Gia Minh nghĩ đến dáng vẻ tĩnh lặng đến cực hạn của Tần Mặc Diễm, lắc đầu.
Không đợi Lý Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Thang Gia Minh lại nghĩ đến chuyện bát quái trước đó.
"Nhưng mà chọc tới nàng thì không chắc đâu, trước đó có một sư huynh nghe nói suýt chút nữa bị cô ta cắt đứt cái chân thứ ba."
Lý Uyên lập tức căng cứng cả hai chân.
"Uyên ca, anh, anh sẽ không phải cũng có ý tưởng với Tần pháp y đấy chứ?"
Thang Gia Minh đột nhiên nhớ ra người anh em tốt này của mình đã cưa đổ năm cô gái xinh đẹp.
Giờ lại quan tâm Tần pháp y như thế...
Đại ca không hổ là đại ca, rõ ràng sợ đến mức đứng cũng không vững, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện tóm được người ngoan như thế...
Giờ phút này Lý Uyên đã sợ đến mức trong đầu bắt đầu nghĩ lung tung, mình nên chôn ở chỗ nào...
Cả chuyện có nên phục hồi lại thi thể kia hay không cũng sinh ra một sự do dự sâu sắc.
Phục hồi thì khả năng cao là nàng không phải ngồi tù, chỉ sợ mình xong đời....
Nếu không phục hồi thì. . .
PS: Cảm ơn Tử Kim Cung Y Vạn Nhân Vật Triệu Hoán, dạo gần đây có người hỏi vấn đề tăng thêm, tôi nghĩ lại một chút nhé.
Thật sự cầu xin các bạn tặng quà miễn phí mà....
Bạn cần đăng nhập để bình luận