Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 217: Dùng hắn máu vẽ tranh, nhất định có thể vẽ ra thế giới bên trên đẹp mắt nhất vẽ

"Chương 217: Dùng máu hắn vẽ tranh, nhất định có thể vẽ ra thế giới trên đẹp mắt nhất"
Trầm Thừa Bình quay đầu nhìn vẻ mặt bất an lại giãy giụa của Trầm Nguyệt Doanh. Ông làm sao không biết trong lòng cô con gái bảo bối từ nhỏ đến lớn đang nghĩ gì.
"Con muốn đi đâu, chúng ta liền đi đó, chỉ cần có thể khiến con và mẹ con vui vẻ một chút, đừng vì ta mà mệt mỏi như vậy."
Trầm Thừa Bình nắm tay Trầm Nguyệt Doanh, khẽ thở dài.
"Ta thấy thầy Lý kia rất tốt, đối với con cũng rất tốt."
Trầm Thừa Bình nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của Trầm Nguyệt Doanh, đột nhiên nói ra.
"Mấy năm nay đều là một mình con vượt qua, con cũng nên tìm chỗ dựa rồi."
"Ba, con đã sớm nói đời này con chỉ ở bên cạnh chăm sóc ba và mụ mụ thôi, chuyện khác con cái gì cũng không nghĩ tới..."
Ánh mắt Trầm Nguyệt Doanh nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng đột nhiên rất muốn mở cửa sổ ra quay đầu nhìn một chút. Nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được cái thôi thúc đó.
Lý Uyên cứ thế bám theo chiếc taxi chở Trầm Nguyệt Doanh. Đến khi xe hoàn toàn rời khỏi bệnh viện, ngồi ở ghế sau, Trần Mặc Mặc đột nhiên nhớ tới người cô quét dọn ở bệnh viện. Cô bất giác quay đầu nhìn thoáng qua. Giác quan thứ sáu của phụ nữ, đặc biệt là khi liên quan đến Lý Uyên, khiến cô luôn cảm thấy trong bệnh viện có gì đó không ổn…
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta đang vẽ tranh thì ngươi đừng có vào quấy rầy ta?!"
Trong một căn phòng trên tầng cao nhất của khu nội trú bệnh viện. Một cô thiếu nữ nhuộm tóc màu rượu vang vừa cảm giác được có người phía sau tới gần, liền quay về phía bức chân dung phác họa không có mặt. Đôi con ngươi vốn phát sáng, trong nháy mắt liền hiện lên một tia ngang ngược.
"Tiểu Hi, con vẫn chưa ăn cơm đây, ba mang cho con chút đồ ăn."
Phía sau cô thiếu nữ tóc màu rượu vang, một người đàn ông trung niên đang rón rén mở cửa bước vào phòng. Nghe thấy lời nói mang theo sát khí của Tống Vân Hi, bước chân trong nháy mắt khựng lại ngay tại chỗ, không dám tiến thêm bước nào.
"Ta không ăn cơm."
Tống Vân Hi cũng không quay đầu trả lời. Bàn tay phải thon thả hơi dùng lực, thiếu kiên nhẫn bẻ gãy chiếc bút chì trong tay nhét sang một bên. Tay trái dùng sức giật mạnh tờ giấy vẽ trên mặt bàn xuống. Vốn định trực tiếp xé nát vứt đi, nhưng đột nhiên nhìn thấy nửa bên lông mày đã vẽ trên giấy, trong mắt trong nháy mắt lộ ra một tia nhu tình. Sau đó, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay thả tờ giấy xuống.
Nhìn hình dáng người đàn ông trên giấy, trong con ngươi của Tống Vân Hi lóe lên từng tia vẻ điên cuồng.
"Vì sao ta không thể vẽ được hoàn mỹ ngươi? Chẳng lẽ thật sự phải đem ngươi…."
Tống Vân Hi một lần nữa cầm lấy một tờ giấy vẽ và một cây bút chì, miệng thấp giọng tự lẩm bẩm.
Người đàn ông trung niên phía sau chần chừ một hồi, vẫn còn có chút yếu ớt mở miệng.
"Ba đã mua một căn phòng nhỏ gần bệnh viện cho con rồi, hay là chúng ta dời phòng vẽ tranh sang đó có được không?"
Giọng nói của người đàn ông trung niên dị thường nhu hòa và cẩn thận từng li từng tí...
Ngòi bút của Tống Vân Hi khựng lại, cô trực tiếp xé tờ giấy vẽ mà mình vừa đặt bút một cách táo bạo. Tiện tay bẻ gãy luôn cây bút chì…
"Ta đã nói rất nhiều lần ta không đi."
Giọng của Tống Vân Hi càng thêm thiếu kiên nhẫn, đột nhiên đưa tay cầm lấy một con dao khắc sắc nhọn từ bên cạnh.
Người đàn ông trung niên thấy vậy yết hầu lập tức không tự chủ nhúc nhích một cái…
"Ta chỉ thích mùi vị của bệnh viện, đặc biệt là khu nội trú ung bướu tràn ngập hơi thở giãy giụa trước khi chết, có thể kích thích linh cảm của ta."
Tống Vân Hi kéo đến một bức tượng thạch cao điêu khắc nửa đầu người, nhẹ nhàng lên trên đó một nhát dao. Những mảnh vụn thạch cao trắng xóa theo dao khắc nhanh chóng rơi xuống, khóe mắt người đàn ông trung niên co rút lại...
Hắn rất muốn nói, cả ngày con vẽ rồi khắc, cũng chỉ là cái hình dáng khuôn mặt đó thôi... Cần gì linh cảm? !
Nhìn dao khắc trên tay Tống Vân Hi... Hắn há miệng vẫn không nói ra lời...
"Cũng giống như ta yêu cái mùi vị trên người hắn vậy, nếu có thể gặp lại hắn thì tốt, ta nhất định phải dùng máu của hắn để vẽ một bức họa... Vậy chắc chắn sẽ là bức họa đẹp nhất cả thế giới!"
Tống Vân Hi vừa nói liền cầm một cây búa lên, nhẹ nhàng bâng quơ đập nát pho tượng trước mặt...
Theo búa không ngừng rơi xuống, trong đáy mắt Tống Vân Hi bắt đầu lộ ra một tia vẻ điên cuồng... Giống như cô đã coi bức tượng bị đập nát kia là người nào đó...
"Tiểu Hi, con...."
Nghe thấy Tống Vân Hi thấp giọng nỉ non, người đàn ông trung niên lập tức bước lên một bước, muốn kiểm tra trạng thái tinh thần của cô. Nhưng lập tức bị Tống Vân Hi quay đầu lại, một đôi mắt lạnh lùng trừng lại…
"Vậy con nhớ khóa cửa cẩn thận, lần trước có một nhân viên quét dọn buổi tối đi vệ sinh vô tình mở cửa phòng con, dọa người ta ngày thứ hai liền đi báo cáo."
Người đàn ông trung niên thở dài, chậm rãi lui ra khỏi phòng.
Tống Vân Hi dường như không nghe thấy lời nói của người đàn ông, tự mình nhìn chằm chằm đống phế tích thạch cao dưới chân. Miệng lẩm bẩm, đáy mắt có vẻ nghi hoặc ưu tư, càng nhiều là vẻ cố chấp điên cuồng.
"Nếu ngươi không xuất hiện nữa, ta sẽ bắt đầu không nhớ rõ chi tiết trên mặt ngươi mất, như vậy thì càng vẽ không ra một ngươi hoàn mỹ nữa, nhỡ đâu có ngày ngươi chết thì sao, ta già rồi thì một bức có thể ở bên ta vẽ cũng không có."...
"Hắt xì...."
Lý Uyên đang lái xe, đột nhiên không hiểu vì sao lại hắt xì hơi một cái thật mạnh…
"Sao vậy, có phải bị cảm rồi không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hân Di ngồi ghế phụ lập tức căng thẳng, vội vàng đưa tay sờ trán Lý Uyên...
"Không sao... Có thể là có người đang nói xấu sau lưng ta thôi… "
Lý Uyên hướng về phía Hạ Hân Di cười cười.
"Ai dám nói xấu ngươi, ta đi bắt hắn trói lại ném xuống biển cho cá mập ăn!"
Hạ Hân Di nắm nắm tay nhỏ, mặt đầy vẻ hung ác...
Thấy Trần Mặc Mặc ở ghế sau cũng nhịn không được cười thành tiếng.
"Mặc Mặc ngươi cười cái gì..."
Hạ Hân Di thấy Lý Uyên và Trần Mặc Mặc đều lộ vẻ tươi cười, sắc mặt vừa rồi còn hung dữ vô cùng lập tức xị xuống...
"Ta nói Hạ nhị tiểu thư nhà ta, nếu tỷ tỷ cô có một nửa cái lợi hại nói được làm được của cô thôi thì giờ còn ai dám bắt nạt Khinh Tuyết, mầm non nữa, có khi ngoại trừ Hiểu Hiểu tỷ, thì ngay cả ta còn phải bị đánh ấy chứ..."
Trần Mặc Mặc vẻ mặt tươi cười nhìn Hạ Hân Di có chút không phục...
"Lòng dạ của ngươi, thật ra còn mềm hơn cả ta.... "
"Đó là vì ta không muốn bắt nạt các nàng... Nếu không..."
Hạ Hân Di nói được một nửa, đột nhiên len lén liếc mắt nhìn Lý Uyên… Lập tức ngậm miệng lại… Nàng thật sự đã từng có ảo tưởng muốn trói Trần Khinh Tuyết, Lưu Tử Diệp và cả Trần Mặc Mặc lại bán sang Châu Phi… Nhưng ý nghĩ ác độc như vậy, suýt chút nữa đã nói ra trước mặt Lý Uyên… Vậy thì hình tượng tốt đẹp của cô trong lòng Lý Uyên, chắc chắn sẽ sụp đổ ngay lập tức mất!
"Vậy... Chúng ta tìm Trầm Nguyệt Doanh làm gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận