Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 70: Không nghĩ tới a, bốn nhiệm bạn gái cũ ngồi hàng hàng!

Chương 70: Không ngờ tới a, bốn người bạn gái cũ ngồi thành hàng! Nhưng là vì cái gì... Ngoài cửa cô bạn gái cũ kia rõ ràng hắn chưa từng gặp bao giờ. Thật sự là nghiệp chướng a! May mà vừa rồi không có vội vàng phủi sạch quan hệ... Nếu không hiện tại không đợi Hàn Hiểu Hiểu ba người động thủ. Hắn đã cắt cổ tự sát cầu xin rồi. Bên cạnh Hạ Hân Di nhìn Lưu Tử Diệp một chút, lại nhìn Lý Uyên một chút. Trong đầu không hiểu sao. Đột nhiên liền nghĩ đến chiếc xe BMW màu trắng lúc trước luôn đi theo bọn hắn. Còn có bóng dáng thoáng qua ở hành lang kia. Giờ phút này Lưu Tử Diệp hoàn toàn không có chuẩn bị. Liền cứ ngơ ngác sững sờ tại chỗ nhìn ba gương mặt tuyệt mỹ kia. Còn có thân ảnh mà ba năm qua, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi một phút mỗi một giây đều sẽ vội vàng không kịp chuẩn bị hiện lên trong đầu nàng. Nàng không biết hiện tại trên mặt mình là biểu tình gì. Cũng không biết mình nên khóc hay nên cười. Nếu như mới chỉ có hai người bọn họ thì không nói. Có lẽ nàng đã sớm nhịn không được nhào vào ngực hắn khóc lớn một trận rồi. Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tử Diệp. Còn có chuối, nho và quả mận trong tay nàng. Trong nháy mắt liền xác nhận thân phận của nàng. Ánh mắt lạnh lẽo. Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc giờ phút này cũng không dám lên tiếng. Lý Uyên càng là đến cả hô hấp và chớp mắt cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Nhìn ra được. Ba người phụ nữ trước mắt ngoại trừ người mở cửa cho mình, hai người còn lại đều không hoan nghênh mình. Lưu Tử Diệp cả người cứng đờ tại chỗ đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Với tư cách là một bà chủ công ty luôn thuận buồm xuôi gió. Nàng đâu đã trải qua tình cảnh xấu hổ thế này. Theo tính cách của nàng, đối mặt với những người không hoan nghênh mình, lúc này vốn nên lạnh lùng quay người rời đi. Nhưng ánh mắt vừa chạm phải người đàn ông mà nàng ngày nhớ đêm mong kia. Hai chân nàng tựa như bị đổ xi măng một dạng. Hoàn toàn nhấc không nổi bước chân. Trong chốc lát, năm đôi mắt to liền cứ như vậy mắt to trừng mắt mắt to lẫn nhau... Không khí xấu hổ đến tuyệt vọng này. Khiến Lý Uyên và Lưu Tử Diệp hận không thể dưới chân có một cái lỗ. "Nếu ngươi không định đi, thì mau vào đi, một lát nữa để hàng xóm láng giềng ra xem ta trò cười." Hàn Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Lý Uyên và Lưu Tử Diệp, cười lạnh một tiếng. Lưu Tử Diệp nghe thấy âm thanh này như được đại xá. Xi măng trong chân như thể trong nháy mắt bị rút đi. Hai chân đột nhiên lại có thể cử động... Lưu Tử Diệp khó khăn lắm mới thốt ra hai chữ "Cám ơn". Hiện tại nàng chẳng khác gì một cái bao cát để trút giận. Chậm rãi lê bước vào cửa. Khí chất lãnh ngạo cách người ngàn dặm đã sớm tan thành mây khói. Tất cả những chuyện này đối với nàng giống như là ảo giác vậy... Không hiểu sao nghe được tin tức của hắn. Lại không hiểu sao xuất hiện ở nơi này... "Mặc Mặc đi ra ngoài nhìn xem, còn có ai nữa không." Lưu Tử Diệp vừa vào cửa, Hàn Hiểu Hiểu mặt lạnh chỉ ra ngoài cửa. Trần Mặc Mặc khẽ gật đầu. Lập tức chuồn ra ngoài, cẩn thận tìm kiếm ở hành lang trên dưới. Sau khi xác định không còn bạn gái cũ nào nữa, cô quay lại cho Hàn Hiểu Hiểu một cái dấu tay ok. "Đi, đóng cửa vào đi, đừng một lát lại dẫn hàng xóm tới đây, ta còn muốn giữ mặt." Hàn Hiểu Hiểu xoa xoa huyệt thái dương. Cho dù nàng là một cảnh sát hình sự, trong đội cái gì kỳ án, cố sự cũng đều từng nghe qua. Nhưng sự việc kỳ lạ như trước mắt. Đời này nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra với mình. "Nói đi, đây là nhiệm thứ mấy, tên là gì." Giọng của Hàn Hiểu Hiểu bình tĩnh, đến mức giận quá hóa run. Nhưng Lý Uyên nghe xong trực tiếp liền luống cuống. Hắn thật sự không ngờ. Loại sinh vật gọi là bạn gái cũ vậy mà lại đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà hắn! Loại vấn đề phi nhân loại này, sao hắn có thể trả lời được chứ... Đây chính là hơn 200 người bạn gái cũ a! Đừng nói là nhiệm thứ mấy, ngay cả tên hắn còn khó nhớ nổi... Chuyện này đã hoàn toàn vượt quá giới hạn của con người... Nhưng tình huống này, nếu như mình không trả lời được. Không chỉ mình toi đời. Mà có lẽ cô bạn gái cũ mới tới còn càng thêm xấu hổ. Lý Uyên cầu cứu nhìn Trần Mặc Mặc. Lúc này tự cứu tuyệt đối không thể được. Một đối một hắn còn có biện pháp khống chế. Nhưng là một đối bốn? Ngoài nằm sấp thì không còn lựa chọn nào khác. Hiện tại chỉ có Trần Mặc Mặc mới có thể cứu hắn. Còn về Hạ Hân Di thì đừng mong chờ, cô nhóc này đừng có thêm dầu vào lửa đẩy hắn vào hố đã là tạ trời tạ phật rồi... Trần Mặc Mặc trước hết tiếp nhận ánh mắt của Lý Uyên. Cô hoạt bát trừng mắt nhìn hắn. "Hiểu Hiểu tỷ, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, em làm lâu món ăn như vậy rồi, chân cũng mỏi nhừ cả ra, nếu chị còn không cho em ngồi, thì em sẽ giận dỗi không làm nữa." Trần Mặc Mặc vô tội chớp chớp mắt to nhìn Hàn Hiểu Hiểu. Vừa nói vừa cầm lấy túi hoa quả trong tay Lưu Tử Diệp. Lúc mở cửa cô cũng đã thấy cái túi này toàn là hoa quả Lý Uyên thích ăn. Mới đoán được đây cũng là một trong những cô bạn gái cũ... Trần Mặc Mặc kéo tay Lưu Tử Diệp đi về phía ghế sofa. Hạ Hân Di liếc mắt nhìn Hàn Hiểu Hiểu, lại liếc mắt nhìn Lưu Tử Diệp và Trần Mặc Mặc. Mình im lặng nhặt mấy trái cây mà cô vừa ném đi trên đất. Để lại Lý Uyên một mặt xấu hổ và lúng túng không biết phải làm sao. Nhưng rất nhanh, Trần Mặc Mặc và Lưu Tử Diệp xì xào bàn tán xong xuôi liền đi tới bên cạnh hắn. Trần Mặc Mặc dịu dàng nắm lấy tay Lý Uyên, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay đổ mồ hôi của hắn. Lén lút bên tai hắn nói nhỏ Lưu Tử Diệp và ba năm trước mấy chữ. Lý Uyên nghe xong trong nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm. Còn tốt có Trần Mặc Mặc là cái áo bông nhỏ thân thiết này... Nếu không cái ván này hắn thực sự không biết phải làm sao nữa. "Hiểu Hiểu tỷ, đừng nóng giận, chọc tức bản thân làm sao còn sức đi tranh giành người đàn ông với cô ta chứ." Lúc này Trần Mặc Mặc như biến thành cứu tinh. Sau khi giải vây cho Lý Uyên, lại tiến lên nói nhỏ với Hàn Hiểu Hiểu vài câu. Kéo cô nàng ngồi xuống ghế salon. Không khí trong lúc nhất thời cũng tạm thời được hòa hoãn xuống. Hạ Hân Di vừa nhặt xong hoa quả liền kéo tay Lý Uyên, muốn kéo hắn ngồi vào bên cạnh mình. Đối diện lại nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hàn Hiểu Hiểu. Đây, bốn cô gái, trừ phi đem hắn cắt thành 3 phần nhét vào giữa bốn người. Nếu không thì hiện tại hắn ngồi ở đâu cũng sẽ đau mông cả. Lý Uyên vội vàng tránh tay Hạ Hân Di ra. Không nói hai lời. Trực tiếp dời cái ghế nhỏ từ bàn ăn. Giống như một phạm nhân, ngồi trước mặt bốn cô người yêu cũ nghênh đón xét xử... Phạm lỗi phải có thái độ của kẻ phạm lỗi chứ. Đến thái độ còn không chịu hạ mình, vậy sau này làm sao mà ôm trái giữ phải... Khục, mọi việc đều thuận lợi. Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn Lý Uyên, rồi lại liếc nhìn Lưu Tử Diệp. "Lưu Tử Diệp, ba năm trước." Lý Uyên vội vàng cướp lời. Vừa dứt lời liền cùng Trần Mặc Mặc trao đổi một ánh mắt hiểu ý. "Cái cô dã nữ kia không phải nói là ngươi dẫn cô ta về sao? Nhìn không ra cô ta còn rất hào phóng à nha? Cho nên có phải là ngươi nên biên một số không? Dù sao dãy số cũng dễ nhớ, để tránh đến lúc đó ngươi lại quên mất tên của ta và Mặc Mặc như chơi?" Ánh mắt của Hàn Hiểu Hiểu đầy dò xét khi nhìn Lý Uyên. Lý Uyên trong nháy mắt nghẹn lời. "Không, không phải, thật ra lần này em đến đây anh ấy không hề biết, em là trên đường đột nhiên thấy bọn họ, lén lút đi theo họ đến đây." Lưu Tử Diệp nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. "Thật ra ngay từ đầu em chỉ muốn đến xem A Huy thôi... "
PS: Xin chút quà miễn phí, cảm ơn các vị ca ca tỷ tỷ, các đệ đệ muội muội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận