Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 347: Yêu một người cần lý do sao

Chương 347: Yêu một người cần lý do sao?
Trần Mặc Mặc nhìn thấy ba người Tô Tiêu Du thì thần sắc hơi sững sờ. Sau đó cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay mình, biểu tình lại lộ ra một tia vẻ bất đắc dĩ.
Lý Uyên nhìn Trần Mặc Mặc cùng Trầm Nguyệt Doanh giống như chúa cứu thế, nước mắt cảm động cứ thế chảy xuống.
Ba người Tô Tiêu Du nhìn Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh thì lập tức cau mày. Tô Tiêu Du thì càng giống như lâm đại địch. Trần Mặc Mặc thế nhưng là bị nàng liệt vào đối thủ số một của mình.
Trầm Nguyệt Doanh thấy ba người Tô Tiêu Du hơi sững sờ sau đó cũng liền không để ý. So với chiến trận lớn như vậy nàng đều gặp qua cả rồi, liền đi theo Trần Mặc Mặc bình tĩnh tiến vào văn phòng.
"Ta gọi điện thoại cho ngươi, ngươi đều không nghe máy, còn tốt Hân Di biết ngươi ở chỗ này."
Trần Mặc Mặc nhìn Lý Uyên một chút, lại nhìn ba người Tô Hiểu Du, Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh. Điện thoại của Lý Uyên đang gác máy cuộc gọi của Hạ Thanh Ninh thì lại bị ba người Tô Hiểu Du phát giác điều gì, nên đã bị chỉnh thành im lặng.
"Nghe Hiểu Hiểu nói buổi sáng ngươi chưa ăn gì, ta cố ý làm lại cho ngươi một phần bữa sáng, xem ra hiện tại cũng không cần nữa nha."
Trần Mặc Mặc dừng bước trước mặt ba người Tô Tiêu Du, sau đó mới phát giác không khí bên này có chút không thích hợp, đại khái đã đoán ra chuyện gì, nhịn không được che miệng cười một tiếng. Một đôi mắt to cười đến cong thành một đôi Nguyệt Nha Nhi.
Trầm Nguyệt Doanh cũng nhận ra giữa ba người Tô Hiểu Du, Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh nồng nặc mùi thuốc súng. Trong ánh mắt nàng lộ ra một tia lo lắng.
Mà hai người Hoàng Tử Ngang đứng phía sau nhìn thấy Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh thì ngẩn người tại chỗ. Với tư cách là một thực tập sinh luân chuyển qua các bộ phận, Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh, hai vị đại mỹ nữ cao quản xinh đẹp ưu tú nhất của công ty, ngoài Hạ Thanh Ninh ra thì hắn chắc chắn là nhận ra. Chỉ là cấp bậc của bọn họ chênh lệch quá lớn, cơ hội gặp mặt không nhiều.
Trong lòng Hoàng Tử Ngang dâng lên một cảm xúc đặc biệt không nói ra được. Hắn không thể ngờ tới Trầm Nguyệt Doanh lại đến gặp hai người bọn họ. Nhưng nghĩ lại, Trầm Nguyệt Doanh leo lên hai người này, chẳng phải có nghĩa là bọn họ sau khi thực tập có thể trực tiếp được nhận vào làm sao?
Nghĩ đến đây, Hoàng Tử Ngang còn chưa kịp vui vẻ thay Trầm Nguyệt Doanh, đột nhiên nhìn thấy Lý Uyên đang ở giữa ba người bọn họ. Cái người đã mang Trầm Nguyệt Doanh đi. Cho dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra!
Trong nháy mắt, trong mắt Hoàng Tử Ngang tóe lên một ngọn lửa hừng hực. Hắn căn bản không còn tâm trí nghĩ xem vì sao Lý Uyên cũng ở đây. Lúc này chỉ hận không thể ăn sống Lý Uyên.
"Mặc Mặc, Nguyệt Doanh, hai người đã ăn sáng chưa?"
Lý Uyên thấy Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh xuất hiện như thấy cứu tinh, lập tức hỏi một câu, rồi cầm hộp cơm Hạ Thanh Ninh đã chuẩn bị trên bàn lắc lắc trước mặt hai người.
Trần Mặc Mặc lập tức cười ngọt ngào với Lý Uyên: "Chưa đâu. Hôm nay là tỷ Hiểu Hiểu làm bữa sáng, ta và Nguyệt Doanh cũng chưa ăn sáng." Sau đó lại nhìn hộp cơm trong tay ba người Tô Tiêu Du, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Tô Hiểu Du nghe Trần Mặc Mặc nói thì sững người, không rõ chuyện Hàn Hiểu Hiểu nấu cơm có liên quan gì tới việc cô có ăn sáng hay không.
Mà Hoàng Tử Ngang đứng phía sau nghe Trần Mặc Mặc nói Trầm Nguyệt Doanh chưa ăn sáng, trong lòng lập tức chấn động. Vừa rồi Trầm Nguyệt Doanh rõ ràng đã nói với mình là đã ăn xong rồi mà? Hoàng Tử Ngang hai mắt lập tức gắt gao nhìn Trầm Nguyệt Doanh.
Trong lòng chờ mong rồi lại sợ phải chờ đợi câu trả lời của Trầm Nguyệt Doanh. Chỉ cần Trầm Nguyệt Doanh cự tuyệt Lý Uyên, hắn có thể thoải mái yên tâm làm tâm lý xây dựng cho mình, cũng có thể giải thích giúp Trầm Nguyệt Doanh. Trầm Nguyệt Doanh vừa rồi căn bản không có ý cự tuyệt mình. Nàng chỉ là ăn no mà thôi. Chỉ có mình là suy nghĩ nhiều quá.
"Ừ, ta với Mặc Mặc đều chưa ăn. Hình như tỷ Hiểu Hiểu không có năng khiếu nấu nướng cho lắm." Trầm Nguyệt Doanh nhìn Lý Uyên rồi cũng gật đầu.
Nghe Trầm Nguyệt Doanh nói câu chưa ăn cơm, đầu của Hoàng Tử Ngang lập tức "Oanh" một tiếng. Một giây sau, chỉ thấy bên tai ong ong, hai mắt ngơ ngác nhìn Trầm Nguyệt Doanh, trước mắt dần dần mơ hồ. Lúc này, hắn như không nghe rõ gì nữa, trong đầu chỉ còn hai lời mâu thuẫn của Trầm Nguyệt Doanh. Một trái tim đang treo lơ lửng cứ từ từ chìm xuống.
"Vừa hay, một mình ta ăn không hết nhiều vậy." Lý Uyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở hộp cơm Hạ Thanh Ninh đưa, rồi kéo hai cái ghế lại cho Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh.
Chỉ là, ba người bọn họ cùng ăn một phần thì có vẻ không được hay lắm. Tô Hiểu Du thấy vậy thì lập tức đem hộp cơm của mình cũng đặt lên bàn. Tương tự, sau khi kịp phản ứng, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng cũng không chịu kém cạnh.
Một trận khủng hoảng bị ép ăn lần nữa đã bị hai người từ trên trời rơi xuống là Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh hóa giải. Lý Uyên nhìn bữa sáng đủ sắc hương vị trước mắt, cảm thấy ngon hơn bình thường.
"Nguyệt Doanh, người kia hình như là bạn học của em?" Lê Mộng Ngưng đột nhiên liếc nhìn Hoàng Tử Ngang đứng cách đó không xa, bị bọn họ bỏ rơi.
Trầm Nguyệt Doanh quay đầu lại, thấy Hoàng Tử Ngang vẫn chưa đi. Trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Rõ ràng vừa rồi nàng đã cự tuyệt rất rõ ràng rồi mà.
Mà khi Hoàng Tử Ngang thấy mọi người nhìn sang, trên mặt lập tức hiện lên vẻ lúng túng. Khi ánh mắt của hắn và Trầm Nguyệt Doanh chạm nhau, Hoàng Tử Ngang chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên nhảy lên một cái. Trái tim chưa tắt lịm của hắn đột nhiên lần nữa bừng lên một tia sinh cơ.
Đó là người hắn ngày đêm mong nhớ, yêu sâu đậm! Dù bây giờ không có đủ lý do để giải thích giúp Trầm Nguyệt Doanh, hắn cũng có thể tạo lý do để an ủi bản thân. Huống hồ yêu một người thì cần gì lý do chứ? Nàng chỉ là cự tuyệt hảo ý của mình, và nhận hảo ý của người khác mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận