Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 587: Nam chính danh tự

"Fan chúng tôi cũng chờ đợi ngài thêm 3 năm nữa nhé." Trải qua một hồi kéo dài, dài dòng, dây dưa của đoàn đội chủ sáng, giống như bà Vương bán dưa thao thao bất tuyệt. Cuối cùng cũng đến phần của Đổng Tâm Ảnh, người mà tất cả mọi người đã sớm mong chờ không thôi. Người chủ trì vừa mở đầu đã mang giọng điệu thăm thẳm, u oán. Đổng Tâm Ảnh liền biết sẽ bị hỏi về chủ đề này. Mặc dù nguyên nhân nàng không đến Bắc Kinh, gần như tất cả fan đều biết rõ trong lòng. Bất quá, đó dù sao cũng chỉ là lời đồn, bản thân nàng từ trước đến giờ chưa từng đáp lại, cũng chưa bao giờ nhắc qua một vài câu. Mà sự hiếu kỳ của người thì vô hạn. Cũng may, với tư cách là fan, người chủ trì không có ý định hỏi Đổng Tâm Ảnh vì sao lâu như vậy không đến Bắc Kinh. Không đợi Đổng Tâm Ảnh mở miệng giải thích, người chủ trì nhanh chóng lại tiếp lời. "Lần này Đổng lão sư đột nhiên chủ động đến Bắc Kinh để tuyên truyền cho điện ảnh, có phải hay không đặc biệt xem trọng tác phẩm lần này, hoặc là đối với bộ tác phẩm này có tình cảm khác biệt?" Người chủ trì hoàn toàn không giống vừa rồi trêu chọc đoàn đội chủ sáng, những câu hỏi đều là so sánh hóc búa và có tính đặc thù. Đến lượt Đổng Tâm Ảnh, liền đưa ra câu hỏi lựa chọn, trực tiếp nghĩ sẵn câu trả lời cho nàng. Đổng Tâm Ảnh chỉ cần thuận theo bước mà người chủ trì đặt ra là có thể đáp, vừa không phạm sai lầm mà cũng biết cách thoải mái bỏ qua cái chủ đề nhạy cảm nhưng lại nhất định phải hỏi này. Có thể thấy, người chủ trì này đúng là một fan chân ái. Trong lúc hoàn thành nhiệm vụ giữ được chén cơm, còn tạo điều kiện tối đa cho Đổng Tâm Ảnh. Chỉ là, Đổng Tâm Ảnh nghe xong câu hỏi của người chủ trì lại không có thuận theo lời nàng mà nói tiếp. Mà giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó, hơi sững sờ, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên hoảng hốt. "Đổng lão sư, Đổng lão sư." Cho đến khi người chủ trì nhẹ giọng nhắc nhở hai lần, Đổng Tâm Ảnh như vừa lâm vào hồi ức mới bỗng nhiên hoàn hồn. "Xin lỗi, đột nhiên nhớ tới một chút chuyện cũ." Đổng Tâm Ảnh nhìn người chủ trì, ánh mắt lộ vẻ áy náy, đưa tay vén một lọn tóc xanh rủ xuống bên tai. Người thật so với trong phim càng thêm xinh đẹp, nhất cử nhất động đều làm rung động lòng người ở đây, Đổng Tâm Ảnh chỉ ngồi ở đó thôi đã đẹp đến mức khiến người ta cảm giác có chút không chân thực. Mà lần này hành động vô ý trêu tóc lại càng đẹp đến mức khiến người trong nháy mắt cảm thấy thế gian này sẽ không bao giờ có hình ảnh nào khiến người ta say đắm hơn thế nữa. "Là liên quan đến chuyện cũ khi quay phim sao?" Người chủ trì cũng không nhịn được nhìn sửng sốt hai giây, mới phản ứng được. Năng lực nghiệp vụ cực kỳ mạnh, nàng, mặc Đổng Tâm Ảnh nói cái gì đều có thể kéo trở lại chủ đề điện ảnh. "Không phải chuyện ngoài lề khi quay phim, là liên quan đến kịch bản phim và tên của nhân vật chính." Đổng Tâm Ảnh nhìn người chủ trì, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười này, trực tiếp làm cho rạp hát vốn hơi tối trở nên sáng bừng trong nháy mắt. Mà lời Đổng Tâm Ảnh vừa nói, khiến cho tất cả mọi người phía dưới đều xôn xao bàn tán về kịch bản phim. "Hình như trong phim vai nữ chính tên là Đổng Ảnh Ảnh phải không?" Có người ở dưới đài lập tức lên tiếng. "Nghe nói lần này kịch bản là đặc biệt làm riêng cho Đổng lão sư, cho nên tên của nhân vật chính cũng lấy tên của Đổng lão sư đó." Người chủ trì cũng cười nhìn Đổng Tâm Ảnh. "Không phải, ta đang nói tên của nhân vật nam chính." Đổng Tâm Ảnh lại lắc đầu. "Tên nhân vật nam chính?" Không chỉ những người ở dưới đài mà người chủ trì cũng sững sờ một chút. Bởi vì Đổng Tâm Ảnh thực sự quá mức lóa mắt, dẫn đến phần lớn mọi người nhanh quên mất là phim còn có một vai nam chính. Sau đó lập tức nhìn về phía tấm áp phích bên cạnh. "Triệu Phục Sinh... Ngô Trấn Vũ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận