Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 444: Cũng nên có người tiếp nhận Hạ Thanh Ninh lửa giận

Chương 444: Cũng nên có người tiếp nhận cơn giận của Hạ Thanh Ninh. Không chỉ ngột ngạt không thể giải tỏa, ngược lại càng thêm phiền muộn... Nhưng loại phiền muộn này lại không thể bộc phát ra được. "Ngươi sợ ta bỏ độc vào thức ăn sao?" Hạ Thanh Ninh nhìn Lý Uyên đang vùi đầu ăn cơm trắng như hổ đói, ngẩn người một chút. Lý Uyên nghe xong cũng ngẩn người... Chính hắn cũng không nghĩ tới, cơm trắng thơm phức lại có một ngày ngon hơn cả món ăn... "À thì, ở nhà không kịp ăn cơm, nên..." Lý Uyên có chút lúng túng gắp thức ăn nhét vào miệng... Hạ Thanh Ninh nghe xong liền nhớ ngay lần trước đi khu biệt thự hồ sen ăn cơm, bát cơm của Lý Uyên chưa từng ngẩng đầu lên. "Ngươi sớm muộn gì cũng chết vì đàn bà." Hạ Thanh Ninh tức giận không có chỗ xả. Lý Uyên tiếp tục ăn cơm, như thể không nghe thấy Hạ Thanh Ninh nói gì... Ăn xong phần cơm hộp của mình, ánh mắt hắn lại dán chặt vào hộp cơm còn đầy ắp của Hạ Thanh Ninh. "Sức ăn của ngươi đâu có ăn được nhiều cơm như vậy?" Lý Uyên vừa nói, không đợi Hạ Thanh Ninh đồng ý, đã cầm hộp cơm của Hạ Thanh Ninh lên. Hắn gạt hơn nửa cơm từ hộp của Hạ Thanh Ninh sang hộp của mình... rồi đưa lại. Hạ Thanh Ninh không biết đây là lần thứ mấy mình hoàn toàn bó tay với hắn rồi... Cô dứt khoát cầm luôn hộp cơm của mình, đổ hết số cơm còn lại vào hộp của Lý Uyên... "Ngươi không ăn à?" Lý Uyên nhìn Hạ Thanh Ninh vẫn một thân váy đen dài, khí chất lãnh diễm lại lộng lẫy, dường như đang bốc hỏa khi đào cơm trong hộp của mình, hỏi một câu... Hạ Thanh Ninh lập tức ngẩng đầu trừng hắn một cái, cơn giận trong lòng càng thêm bùng nổ. Đúng lúc đó điện thoại của Lý Uyên vang lên. "Uyên ca, anh ở đâu?" Giọng Lưu Quân vang lên trong điện thoại. Lý Uyên nghe xong, lập tức liếc nhìn Hạ Thanh Ninh. "Anh ở tầng cao nhất tòa cao ốc tập đoàn." Nói xong không cần nghĩ ngợi trả lời. Lưu Quân vừa bước vào cổng lớn tập đoàn Hạ Thị, tay xách nách mang đủ thứ, nghe thấy vậy thì ngẩn người ngay tại chỗ. Tầng cao nhất, đây không phải là tầng văn phòng riêng của tổng giám đốc Hạ sao? "Uyên ca, anh đừng đùa với em nữa... Em có chuyện thật mà..." "Vậy anh xuống tìm cậu." Nói xong Lý Uyên trực tiếp cúp điện thoại. Hạ Thanh Ninh thấy hắn định buông hộp cơm xuống, liền hỏi một câu ai gọi. "Lưu Quân, thằng nhóc hôm trước hay bán đơn ba món đặc biệt cho anh đấy." Lý Uyên giả vờ hững hờ trả lời... Hạ Thanh Ninh nghe xong, sắc mặt lập tức đen sầm xuống. Mà còn là kiểu đen đến mức như sắp chảy nước ra. "Ngươi ăn cơm của ngươi đi, ta xuống xem một chút." Hạ Thanh Ninh một bụng tức giận không có chỗ trút, kết quả người gây chuyện lại đến ngay miệng súng... Lý Uyên nghe xong xác định ban ngày Hạ Thanh Ninh đã xem trực tiếp của hắn. Hiện tại chắc chắn là tìm Lưu Quân xả giận đây. Nhưng Lý Uyên chỉ làm bộ ngăn cản một chút, rồi trực tiếp mặc kệ. Nghe tiếng giày cao gót của Hạ Thanh Ninh nện trên mặt đất "cộc cộc cộc", vừa nghe đã biết mang theo hỏa khí không nhỏ... Lý Uyên chỉ có thể trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Lưu Quân... Hạ Thanh Ninh cố nén cơn nóng giận, nếu không giải tỏa ra thì mấy ngày này của hắn e là không có ngày yên tĩnh nào. Huynh đệ à, đúng lúc cậu xui xẻo đụng ngay miệng súng rồi. Tục ngữ có câu, chết đạo hữu bất tử bần đạo mà... Cậu hãy nén bi thương đi... Lý Uyên vừa ăn cơm, vừa thầm cầu nguyện cho Lưu Quân. Đến khi Hạ Thanh Ninh quay lại tầng thì cũng đã nửa tiếng sau. Nghe bước chân của Hạ Thanh Ninh, rõ ràng đã nhẹ hơn so với khi xuống lầu... Lý Uyên nằm trên ghế khẽ thở phào một cái... Ổn rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận