Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 434: Áo cưới có thể đập hai lần?

Chương 434: Áo cưới có thể chụp hai lần? Cửa hàng trưởng nhìn mình qua tấm gương bên cạnh một chút. Mấy cô nhóc hai mươi mấy tuổi bây giờ đã cởi mở đến mức này rồi sao? Chẳng lẽ nàng đã hoàn toàn không còn cùng lứa với mấy cô gái trẻ bây giờ nữa rồi? Có thể, bản thân nàng cũng chỉ mới ba mươi mấy tuổi thôi mà... Cửa hàng trưởng đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thời đại phát triển nhanh quá, mới cách có mười mấy tuổi mà sự khác biệt lớn đến vậy sao? Người xung quanh cũng bị lời Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc nói làm choáng váng hết cả đầu óc... Đưa bạn gái mình đi xem áo cưới, liếc mắt nhìn bốn mỹ nữ tuyệt sắc đang vây quanh một người đàn ông ngồi chung một chỗ. Cảm thấy cô bạn gái mà mình theo đuổi bao lâu, mãi mới đi đến được bước kết hôn trong nháy mắt liền chẳng còn gì thú vị... "Trả Niệm Niệm cho ta, ta thật sự muốn về nhà." Lâm Tư Vi chưa bao giờ bị nhiều người dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn chằm chằm, nàng sắp khóc đến nơi rồi... Cả đời nàng giữ mình trong sạch, chỉ yêu đúng một lần duy nhất trong 15 ngày ngắn ngủi, chỉ nắm tay đúng một người đàn ông, con tim từ đầu đến cuối cũng chỉ thuộc về một người. Nhưng bây giờ... những ánh mắt đó, cảnh tượng này khiến nàng cảm giác mình giống như một kẻ vô liêm sỉ, tự cam đọa lạc vậy... Thế nhưng Hứa Niệm Niệm và Trần Mặc Mặc lại đang chơi rất vui vẻ... Trần Mặc Mặc làm sao có thể để nàng ôm Hứa Niệm Niệm đi chứ. Trong lòng nàng, chỉ cần là con gái của Lý Uyên thì chính là con gái của nàng. Bây giờ Lý Uyên và Hứa Niệm Niệm còn chưa chính thức nhận nhau, có lý gì để cho con gái mình bị người khác ôm đi chứ? "A di ở nhà có đồ ăn ngon và máy thổi bong bóng, Niệm Niệm có muốn đi chơi không?" Trần Mặc Mặc kéo tay nhỏ của Hứa Niệm Niệm, một bộ dạng dụ dỗ từng bước, Hứa Niệm Niệm lập tức ôm tay Trần Mặc Mặc không chịu buông ra... Quên sạch sành sanh những lời Lâm Tư Vi đã nói... Hàn Hiểu Hiểu nhìn Hứa Niệm Niệm đang ngồi trên đùi Lý Uyên chơi đùa cùng Trần Mặc Mặc quên trời đất. Vừa nghĩ đến việc con mình sau này sẽ không có cơ hội được tương tác với cha ruột như thế, trong lòng lại cảm thấy khó chịu... Ngay sau đó Hân Di trang điểm xong đi ra. Không biết tình trạng bệnh của Lý Uyên, Hạ Hân Di nhìn thấy cảnh ba người đang rất hòa hợp thân mật... Trong mắt lập tức thoáng hiện một tia hâm mộ... Trong lòng lập tức lén lút hạ quyết tâm... Những người khác nhìn thấy Hạ Hân Di mặc áo cưới, hoàn toàn không ai còn muốn đảo mắt nhìn nữa. Trai tài gái sắc... Mấy cô nàng định đi thử áo cưới, khi nhìn thấy Hạ Hân Di thì ngay lập tức lặng lẽ lùi lại một bước, trực tiếp từ bỏ ý định thử áo cưới. Đứng chung một chỗ với một mỹ nữ như vậy mà lại mặc cùng một kiểu áo cưới, đây chẳng phải tự ti mặc cảm hay sao? Lý Uyên cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hạ Hân Di. Gương mặt búp bê mang theo nét đáng yêu của Hạ Hân Di thật sự rất hợp với áo cưới, bộ váy công chúa này, nàng hoàn mỹ khống chế nó mà không hề có một chút cảm giác không hài hòa nào. Đến cả Hàn Hiểu Hiểu cũng không kìm được mà có chút hối hận khi đã đưa Hạ Hân Di đến đây... Thợ quay phim nhìn thấy Hạ Hân Di lần đầu tiên cũng giống như hôm qua, trực tiếp cho Hạ Hân Di chen ngang... Lý Uyên hoàn hồn lại cũng rất nhanh đi thay đồ xong. Mặc dù thợ quay phim trợn tròn mắt khi một lần nữa nhìn thấy Lý Uyên đứng trước ống kính của mình. Nhưng mà có thể trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, khả năng bao dung của anh vẫn rất mạnh... Sau khi hết kinh ngạc, anh rất nhanh lấy lại tinh thần. Tiếp đó liền như không có chuyện gì xảy ra, chỉ đạo Hạ Hân Di và Lý Uyên hai người nhìn nhau vô cùng ân ái, bày ra mấy tư thế chụp ảnh thân mật. Chỉ là trong ánh mắt nhìn Lý Uyên có thêm chút sùng bái và kính nể... Cô gái xinh đẹp chân trước mới rời khỏi cửa hàng chưa bao lâu, liền lại dẫn theo một cô gái khác tới chụp ảnh cô dâu... Huynh đệ thật sự dũng cảm mà! Cuối cùng cũng được chứng kiến người có công việc "hái hoa" còn nhiều hơn cả đám thợ quay phim bọn họ... Sau khi chụp mấy bộ ảnh xong, ngay cả Lý Uyên - người có quả thận kim cương bất hoại cũng cảm thấy có chút mệt mỏi... Nhưng Hạ Hân Di và thợ quay phim vẫn một bộ dạng chưa đã thèm... Xem ra ngoài việc dạo phố ra thì chụp ảnh cũng là thứ mà phụ nữ vĩnh viễn không thấy mệt mỏi... Đến khi Hàn Hiểu Hiểu không chờ được nữa mà đến giục, thì thợ quay phim mới coi như chịu dừng. Liếc qua số ảnh đã chụp, nội dung đã vượt quá gấp bội so với bình thường... "Chụp nhiều như vậy?" Hàn Hiểu Hiểu thấy thợ quay phim đang mải mê lật xem những tấm ảnh trong thiết bị, số lượng rõ ràng nhiều hơn không ít so với lúc mình chụp ngày hôm qua... Không kìm được mà hỏi một câu... "Ừm, đây là tấm ảnh đẹp nhất mà ta xử lý sau khi chụp ảnh, về sau đoán chừng cũng không có được tư liệu hoàn mỹ như vậy nữa, đương nhiên là phải chụp cho thỏa thích rồi..." Thợ quay phim cũng không quay đầu lại trả lời. Nhưng anh ta còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy sau lưng như có một luồng khí lạnh lẽo... giống như là sát khí... Thợ quay phim quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt quen thuộc của Hàn Hiểu Hiểu, trong nháy mắt liền bị dọa cho giật mình. "Hàn, Hàn cô nương..." Thợ quay phim kinh hô một tiếng, anh ta làm sao cũng không ngờ sẽ gặp được Hàn Hiểu Hiểu ở đây... Tiếp đó vô ý thức quay đầu liếc nhìn Lý Uyên và Hạ Hân Di. Trong lòng thầm kêu lên một tiếng "Nguy rồi, hắn chơi lớn quá!" "Cái đó... Cô nương cô đừng hiểu lầm... Cô ấy chỉ là..." Đúng lúc đại não của thợ quay phim đang vận chuyển cấp tốc, nghĩ xem nên giúp Lý Uyên che đậy thế nào để cho ba người này không xé xác nhau ngay trong tiệm. Hay là nên nói cô gái kia chỉ là người mẫu của cửa hàng đây... Lý Uyên và Hạ Hân Di lại mặt không đổi sắc đi đến trước mặt Hàn Hiểu Hiểu. "Thế nào, ta mặc áo cưới xinh đẹp hơn ngươi đúng không, tức chết ngươi." Hạ Hân Di thấy sắc mặt Hàn Hiểu Hiểu có chút khó coi mà nhìn chằm chằm vào ảnh cưới của mình và Lý Uyên. Lập tức đắc ý châm thêm dầu vào lửa trong lòng vốn đang không thoải mái của Hàn Hiểu Hiểu... Sau đó kéo tay Lý Uyên đi thay quần áo... Để lại Hàn Hiểu Hiểu sắc mặt tối sầm lại cùng một thợ quay phim mặt mũi ngơ ngác... Bọn họ quen biết nhau sao?! Hơn nữa còn rất quen thuộc nữa?! Thợ quay phim nhìn Hàn Hiểu Hiểu, lại nhìn bóng lưng của Lý Uyên và Hạ Hân Di. Thế giới này sao lại điên rồ như vậy?! Hàn Hiểu Hiểu cuối cùng lườm thợ quay phim một cái rồi xoay người đi ra ngoài. Lý Uyên và Hạ Hân Di thay đồ xong, khi đi ra. Trần Mặc Mặc và Lâm Tư Vi ở bên ngoài nhìn đã sắp đánh nhau đến nơi rồi... Hai người một trái một phải ngồi trên ghế sô pha, nhìn nhau không vừa mắt, một người kéo tay Hứa Niệm Niệm. Lâm Tư Vi muốn thừa dịp Lý Uyên không có ở đây, kiên quyết ôm Hứa Niệm Niệm về nhà. Nhưng Trần Mặc Mặc làm sao chịu chứ... Từ trước đến nay vốn nhu nhược không tranh giành với ai, đây là lần đầu tiên nàng tranh cướp với người khác... Mà còn cướp một đứa trẻ nữa... Trong ý thức của Trần Mặc Mặc, con của Lý Uyên nhất định phải do chính Lý Uyên quyết định... Mẹ ruột của đứa bé nói cũng vô dụng... Không thể quyết định việc đứa bé đi hay ở được... Bị hai người lôi kéo ở giữa, Hứa Niệm Niệm với đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút. "Mặc Mặc a di, con muốn về nhà với mụ mụ, ngày mai lại đến nhà a di chơi máy thổi bong bóng." Hứa Niệm Niệm dùng giọng non nớt nói với Trần Mặc Mặc, trong giọng nói còn mang theo một tia an ủi... Hứa Niệm Niệm dù sao vẫn là do Lâm Tư Vi nuôi lớn nên có chút thiên vị Lâm Tư Vi hơn. Lúc trước không nghe lời Lâm Tư Vi chỉ là vì nàng muốn giúp Lâm Tư Vi và Lý Uyên đoàn tụ... Nhưng bây giờ thấy Lâm Tư Vi một mặt nghiêm túc, thậm chí có cả tức giận... Hứa Niệm Niệm trong nháy mắt liền không muốn chơi máy thổi bong bóng nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận