Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 134: Biết Hạ Hân Di gia có mấy nhà công ty, nhưng không nghĩ tới lớn như vậy a

Chương 134: Biết nhà Hạ Hân Di có mấy công ty, nhưng không nghĩ tới lớn như vậy a.
Hàn Hiểu Hiểu từ phòng bếp đi ra nhìn Hạ Hân Di vẻ mặt đề phòng lôi Lý Uyên đi. Lại nhìn sắc mặt hơi khó coi của Trần Khinh Tuyết, nhún vai, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu. Các ngươi ấy, hiện tại thì tranh giành Lý Uyên đến đầu rơi m·á·u chảy, về sau lại phải tranh giành cho bảo bảo của ta và hắn đến mức ngươi ch·ết ta s·ố·n·g! Đến lúc đó ta chính là hoàng thái hậu sinh long chủng!
"Sao vậy, sao đột nhiên gấp gáp thế, còn chưa chào hỏi với Hiểu Hiểu và mấy người kia mà?" Lý Uyên bị Hạ Hân Di đột nhiên kéo chạy có chút khó hiểu.
Hạ Hân Di quay đầu liếc nhìn hang hổ, thấy ngoài Trần Mặc Mặc ra thì không có ai đ·u·ổ·i t·h·e·o, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực thở ra. "Mặc Mặc đã xin nghỉ ở công ty rồi, nhỡ mà đi trễ, thì Lý thúc đang giả vờ nghỉ ngơi sẽ không mời được nữa." Hạ Hân Di nhìn Lý Uyên, lại có chút chột dạ hướng về Trần Mặc Mặc ném một ánh mắt cầu cứu....
Trần Mặc Mặc trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Giữa các ngươi đấu đá, cuối cùng thì tôi là Trần Mặc Mặc phải đến thu dọn tàn cuộc! Rõ ràng tôi cũng là bạn gái cũ của hắn mà....
Ba người đi xuống lầu. Hạ Hân Di đột nhiên từ trong túi lấy ra một chìa khóa xe đưa cho Lý Uyên. Lý Uyên vô ý thức tiếp nhận, lật qua xem xét, là logo của xe Lamborghini.... Lý Uyên vừa định hỏi hai người một chiếc xe thể thao, vậy ba người bọn họ đi kiểu gì. Đã thấy ở phía trước cách đó không xa, dừng lại một chiếc Lamborghini Urus.... Tốt thôi, là do mình nghèo khó quen rồi, chưa từng thấy việc đời mà thôi....
Ba người tới gần chiếc Lamborghini SUV có kiểu dáng thiết kế mượt mà mà không mất đi vẻ bá khí, ánh mắt Lý Uyên lộ ra một tia cảm khái. Thử hỏi có người đàn ông nào nhìn thấy một món đồ chơi xa hoa chỉ dành cho đàn ông mà không mơ ước không.
Hạ Hân Di ở bên lập tức nắm bắt được sự yêu t·h·í·c·h trong mắt hắn. "Chiếc xe này là xe bên đối tác tặng, đã để trong nhà hơn hai năm rồi mà không ai dùng, chị gái ghét nó chiếm chỗ, nói là muốn đem nó tặng cho người khác." Hạ Hân Di kéo tay Lý Uyên, đột nhiên có chút khẩn trương nói. "Dù sao cũng là tặng người, nếu không sau này cho anh lái đi, được không?"
Lý Uyên nghe xong ngây người, sau đó mở to mắt nhìn Hạ Hân Di. Cái đồ mấy trăm vạn này.... cứ vậy mà thuận miệng tặng người? ! Người có tiền đã tùy hứng đến mức này sao?! "Ai da, dù sao cũng là xe người ta tặng, không dùng cũng lãng phí.... " Hạ Hân Di tỏ vẻ sợ Lý Uyên cảm thấy quý giá mà không nhận, thậm chí còn bắt đầu chê xe này quá xấu, lại không dễ lái.... "Được rồi được rồi, đại tiểu thư của ta, cô tranh thủ dừng lại đi...." Lý Uyên vội cắt ngang nàng. "Một chiếc xe sang trọng như thế, sắp bị cô nói thành đồ rác rưởi ngoài bãi phế thải rồi....""Vậy anh có muốn hay không thôi?" Hạ Hân Di ôm lấy cánh tay Lý Uyên, làm nũng lay lay. Trên mặt hiện lên vẻ chờ mong, như đang muốn viết lên từng chữ nếu như Lý Uyên từ chối nàng sẽ rất đau lòng.... Thật không phải là do Lý Uyên da mặt dày, thật sự là lời từ chối cũng không thể thốt ra miệng mà.... "Mấy trăm vạn chiếc xe, cô nói cho tôi lái thì cho tôi lái luôn, chị cô cũng không biết đấy chứ?"
Sau khi ba người lên xe, Lý Uyên lại lần nữa bị độ xa hoa bên trong xe làm cho kinh hãi. Có lẽ tất cả những thứ có thể trang bị thêm thì toàn bộ đều đã được trang bị hết.... "Trong nhà nhiều xe như vậy, dù sao chị cũng không biết là có chiếc xe này, tôi xử lý một chiếc xe vẫn có quyền chứ." Hạ Hân Di nhìn thấy Lý Uyên có chút thích không rời tay, trong mắt lóe lên sự vui vẻ và hạnh phúc từ tận đáy lòng. Cái loại hào quang lộ ra vẻ mẫu tính, tựa như mua món đồ chơi mà đứa con mình thích cho con mình vậy.... "Cô vừa mới nói không phải là, chị gái cô muốn đem chiếc xe này tặng cho người khác sao? Sao lúc này lại nói không biết có chiếc xe này...." "Ai da, chị gái đang ở công ty chờ sốt ruột rồi, chúng ta nhanh đi thôi, dù sao chiếc xe này về sau sẽ là của anh...." Hạ Hân Di nói xong liền lập tức quay mặt đi, chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ....
Trần Mặc Mặc ngồi hàng ghế sau thấy bộ dáng gượng gạo cố nhồi cơm của hai người kia, một trận dở khóc dở cười. Lý Uyên quay đầu liếc nhìn Trần Mặc Mặc, lại sờ lên tay lái da thật với xúc cảm cực kỳ tuyệt vời. Cái loại cơm chùa c·h·ết tiệt này, thật mẹ nó thơm quá....
Lý Uyên theo chỉ dẫn của Hạ Hân Di, lái chiếc xe sang trọng có phong cách đặc biệt này thẳng đến cao ốc tập đoàn Hạ Thị. Nhìn tòa nhà nằm ở khu đất tấc vàng kia mấy chục tầng cao lộng lẫy. "Nguyên một tòa nhà này đều là của nhà cô?" Lý Uyên có chút không chắc chắn quay đầu nhìn về phía Hạ Hân Di. "Đúng vậy, đây là trụ sở chính tập đoàn nhà tôi, cả nước còn có rất nhiều chi nhánh công ty nữa, một vài cao ốc chi nhánh được xây còn đẹp hơn nơi này nhiều đấy..." Hạ Hân Di mặt đầy thờ ơ nhìn tòa cao ốc thuộc về gia đình bọn họ. Trong giây lát này dù cho là Lý Uyên đã từng gặp qua các phú bà thì cũng không nhịn được có chút tê dại. Trước đây hắn chỉ biết nhà Hạ Hân Di có không ít công ty, là một đại phú bà, nhưng không biết nhà nàng giàu có đến như vậy! Trong nháy mắt này, Lý Uyên nhìn cái tòa nhà đang hiện lên ánh hào quang chói mắt kia, trong lòng phút chốc dâng lên một cỗ áp lực.... Lời vừa mới nói là muốn giải quyết sự ngang ngược của tỷ nàng trong nháy mắt không còn sót lại chút gì....
Lý Uyên dựa theo chỉ dẫn của Hạ Hân Di mà đỗ xe xong. Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc mỗi người một bên vô cùng tự nhiên kéo Lý Uyên, cứ như vậy mà nghênh đón những ánh mắt kinh ngạc xung quanh đi vào cao ốc.
"Ngọa tào, mắt tôi mù rồi sao, hai đại mỹ nữ làm sao đồng thời kéo một người đàn ông vậy? Người kia lai lịch gì a?"
"Ngọa tào, tình huống như thế nào? Kia không phải là bạn gái quốc dân Trần Mặc Mặc sao?"
"Cô gái mặc váy xinh đẹp kia sao tôi cảm thấy cũng có chút quen mắt a!"
Một đám người mắt ngơ ngác nhìn ba người Lý Uyên đi vào cao ốc. Dù là người có thể làm việc ở đây phần lớn đều là tinh anh xã hội, nhưng cũng không nhịn được nhìn theo ba người ngừng chân một hồi lâu.... "Cái đó.... Hay là hai cô thả tôi ra trước.... Đi ở bên ngoài, chúng ta có thể khiêm tốn một chút không?" Dù cho Lý Uyên da mặt dày, nhưng đối mặt với nhiều người chỉ trỏ như vậy, không tốt cho danh tiếng của Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc hai cô nương này a!
"Tôi không thích, đây là công ty nhà tôi, tôi mới không cần phải khiêm tốn, tôi chính là muốn mỗi phút mỗi giây đều dính lấy anh.... " Hạ Hân Di bĩu môi, trừng mắt liếc những người xung quanh đang chăm chú nhìn bọn họ. "Anh không cần sợ, nơi này đều là nhân viên nhà tôi, ai dám nói gì thì tôi sẽ để chị tôi đuổi cổ người đó...." Nhìn bộ dáng bá khí của Hạ Hân Di, Lý Uyên lại đổ một trận mồ hôi lạnh.... "Nha đầu ngốc.... Dù sao tôi cũng là một tên cặn bã nam mặt dày, người khác nói thế nào tôi cũng không sao cả." Ta đây là đang lo lắng cho cô a.... Bị nhân viên nhà cô biết cô theo một tên cặn bã nam, sau này làm sao mà quản bọn họ đây....
"Ta nói là đối với việc như vậy sẽ không tốt cho cô và Mặc Mặc về sau, đặc biệt là trong công ty nhà cô, về sau cô sẽ nhìn mặt mũi nhân viên thế nào?"
"Ai dám nói anh là cặn bã nam?" Hạ Hân Di nghe xong lập tức quay đầu nhìn Lý Uyên. "Anh là người đàn ông tốt nhất tr·ê·n đời này, người khác nhìn tôi thế nào tôi không quan tâm, dù sao mặt tôi cũng dày, ai dám nói anh là cặn bã nam thì tôi xé miệng người đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận