Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 216: Để nàng rời đi ánh mắt một giây đồng hồ đều không yên lòng

"Mặc Mặc, lại đây đi."
Lý Uyên thấy Trần Mặc Mặc còn ngơ ngác đứng tại chỗ cũ, lập tức liếc mắt ra hiệu cho Hạ Hân Di.
Bởi vì ánh mắt vừa rồi hắn chạm phải của dì quét dọn kia, cũng đột nhiên có cảm giác không tốt...
Hạ Hân Di vội vàng tiến lên, nắm tay dắt Trần Mặc Mặc đi...
Năm người đi thang máy xuống lầu, xuyên qua đại sảnh, vòng qua khu khám bệnh đến bên ngoài cổng bệnh viện, nơi người người chen chúc.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Hạ Hân Di cùng Trần Mặc Mặc không tự chủ nhíu mày, cuối cùng mới giãn ra.
"Đây là đơn thuốc cô lấy được."
Đến chỗ đón xe.
Không đợi Trầm Nguyệt Doanh lên tiếng, Lý Uyên đã chủ động lấy giấy bút từ chỗ Trần Mặc Mặc viết một đơn thuốc bổ dưỡng đưa cho Trầm Nguyệt Doanh.
Trầm Nguyệt Doanh lập tức chậm rãi duỗi tay, cẩn trọng nâng niu như báu vật.
Tay cũng không dám chạm vào đầu ngón tay của Lý Uyên.
"Cám ơn."
Lý Uyên nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của nàng, khẽ lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài.
Cô gái này, dù làm gì cũng mang vẻ lạnh nhạt, giữ khoảng cách với mọi người, vô cùng cẩn trọng.
Cùng với vẻ hiếu động của Hạ Hân Di đơn giản là hai thái cực.
Hắn thật sự không nghĩ ra mấy năm nay nàng đã trải qua những gì, mà lại khiến một hoa khôi mỹ nữ đang ở độ tuổi rực rỡ trở nên trầm lặng, ít nói, thậm chí hơi căng thẳng như vậy.
Trầm Nguyệt Doanh cất kỹ đơn thuốc, đôi mắt chỉ luôn nhìn Trầm Thừa Bình.
Chỉ là, cái cách nàng vịn cánh tay Trầm Thừa Bình, đầu ngón tay trắng bệch, cho thấy sự căng thẳng trong lòng Trầm Nguyệt Doanh.
Trầm Thừa Bình thần sắc khó hiểu, nhìn Lý Uyên, rồi nhìn Hạ Hân Di cùng Trần Mặc Mặc, mặt trầm xuống.
Trần Mặc Mặc nhìn Trầm Nguyệt Doanh rồi lại nhìn Lý Uyên, muốn nói gì đó lại thôi...
Trong lúc nhất thời, không khí giữa năm người trở nên có chút nặng nề.
Phát hiện không khí không thích hợp.
Hạ Hân Di, người luôn tương đối hoạt ngôn, lúc này cũng đột nhiên im lặng...
Năm người cứ trong bầu không khí kỳ quái như vậy, đợi gần nửa tiếng.
Cuối cùng, khi sắp đến lượt thì Lý Uyên đột nhiên nhìn về phía Hạ Hân Di đang khó chịu ra mặt, nãy giờ không nói gì, gần như không nhịn được nữa.
"Hân Di, em qua chỗ Diệp Tử, lái xe đến đối diện, lát nữa chúng ta trực tiếp từ đây đi chợ hải sản mua chút hải sản mang về..."
Lý Uyên cười với Hạ Hân Di, nói rồi đưa chìa khóa xe cho cô, sau đó lại lắc đầu.
"Buổi chiều còn nhiều việc phải làm, tiết kiệm được mười phút cũng là mười phút..."
Hạ Hân Di nghe xong liền ngẩn người, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy chìa khóa xe và lên tiếng...
"A."
Hạ Hân Di cầm chìa khóa, hướng về công ty Lưu Tử Diệp đi tới.
Vừa đi, cô vừa nhớ lại câu nói trước đó Hàn Hiểu Hiểu sai người mang tới khi còn ở tập đoàn Hạ Thị...
Lập tức bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu...
Nhưng thân thể vẫn rất thật thà, bước nhanh hơn...
Trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem đêm nay làm thế nào có thể qua đêm ở chỗ Hàn Hiểu Hiểu...
Ước chừng bảy, tám phút sau, Hạ Hân Di đã lái xe chờ Lý Uyên và Trần Mặc Mặc ở bên kia đường.
Xe taxi cũng vừa hay đến lượt bọn họ.
Trầm Nguyệt Doanh dìu Trầm Thừa Bình lên ghế sau taxi, nói cảm ơn với Lý Uyên, rồi từ chỗ Trần Mặc Mặc nhận lấy đồ đạc mang ra từ bệnh viện, trong mắt thoáng vẻ quyến luyến rồi lên xe.
Khi Lý Uyên vừa đóng cửa xe lại, Trần Mặc Mặc lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
"Chúng ta không theo qua xem sao? Cô ấy bây giờ có vẻ không được tốt lắm..."
Nhìn xe taxi đi xa, Trần Mặc Mặc liền không nhịn được có chút thất vọng hỏi Lý Uyên.
"Với lại, nếu nhỡ cô ấy trốn thì sao? Nếu cô ấy cố tình ẩn náu, biển người mênh mông, cả đời có lẽ không tìm được."
"Em đừng nhìn cô nàng kia có vẻ nhu nhược, đối với ai cũng khách khí, lễ phép, nhưng thực chất bên trong là người cực kỳ hiếu thắng, nếu anh cứ xông vào theo thì cô ấy chắc chắn không chịu."
Lý Uyên nhìn Trần Mặc Mặc, lắc đầu.
"Nhưng mà..."
Trần Mặc Mặc nhìn những chiếc taxi chậm rãi rời đi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Ngay cả cô cũng có thể thấy rõ Trầm Nguyệt Doanh hiện tại có vẻ rất không ổn.
"Cho dù chúng ta nhất quyết đi theo thì cũng chẳng có gì, dù sao cũng còn hơn là để cô ấy bỏ đi..."
Trần Mặc Mặc một câu trực tiếp biến mình thành tình cũ cần phải lo lắng.
"Lên xe rồi nói."
Lý Uyên lập tức nhịn không được cười lên.
Xoa đầu Trần Mặc Mặc, trực tiếp nắm tay Trần Mặc Mặc đi nhanh về phía Hạ Hân Di.
"Khi nào em mới có thể đừng quá hiểu chuyện như vậy, luôn nghĩ cho người khác, sao không nghĩ cho chính bản thân em..."
Lý Uyên vừa bước, vừa cẩn thận kéo tay Trần Mặc Mặc.
Cô nàng thiên sứ này luôn luôn không tranh giành, cũng chưa bao giờ đòi hỏi gì.
Thậm chí còn tìm cách đẩy anh về phía các người bạn gái cũ khác...
Chính Lý Uyên cũng cảm thấy mình thật chẳng ra gì, lại được cô nương như Trần Mặc Mặc một lòng một dạ đi theo...
Mà Trần Mặc Mặc nhìn chiếc xe sang trọng đỗ ở phía xa, lập tức nghĩ ra điều gì, nhìn nghiêng mặt Lý Uyên, trên mặt liền nở một nụ cười.
"Thảo nào anh kêu Hân Di đi sớm, lái xe qua đây..."
Trần Mặc Mặc liếc nhìn xe taxi ở phía xa, liền yên tâm...
Trong lòng thầm nghĩ, mình quả nhiên không nhìn lầm người.
"Không thể dùng sức mạnh được, chúng ta cũng không thể lén đi theo... Trạng thái cơ thể của Trầm Nguyệt Doanh, rời khỏi tầm mắt anh một phút thôi anh cũng không yên lòng..."
Đối diện với cô gái thiên sứ nhỏ bé này, Lý Uyên gần như không giấu diếm suy nghĩ trong lòng.
Đổi lại một người bạn gái cũ khác, có lẽ sẽ ghen tuông và không thoải mái.
Nhưng Trần Mặc Mặc lập tức ra sức gật đầu, lại liếc nhìn xe taxi đang đi xa, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Hạ Hân Di thấy Lý Uyên bước nhanh về phía ghế lái, liền xuống xe đổi qua ghế phụ.
Lý Uyên vừa lên xe liền nổ máy, dồn sức đánh lái, chen ngang qua dòng xe cộ...
Với kỹ năng lái xe điêu luyện của mình, hễ thấy có một khoảng hở nửa đầu xe, Lý Uyên liền có thể dính vào đèn xe của người khác mà nhét xe mình vào.
Cách đi xe bá đạo này, khiến cho không ít tài xế xung quanh và phía sau phải một phen dùng tiếng tàu "ưu mỹ" để diễn tả...
Nhìn chiếc taxi cách đó vài trăm mét, trong tình hình tắc đường, xe cộ đông đúc như vậy, người bình thường không thể nào đuổi kịp được.
Nhưng Lý Uyên không hề hoảng.
"Hình như chợ hải sản có thể đi từ bên kia."
Hạ Hân Di thấy một hàng xe ở phía trước, liền chỉ sang hướng khác.
Lý Uyên nhìn Hạ Hân Di, bật cười.
"Chúng ta còn có việc quan trọng hơn, trước mắt không đi chợ hải sản."
"Chuyện gì vậy? Chẳng phải Trầm Nguyệt Doanh và ba cô ấy đi rồi sao?"
Hạ Hân Di nhìn vẻ mặt bình tĩnh không ngừng đánh lái của Lý Uyên.
Vừa đi vừa tranh thủ lách giữa dòng xe cộ như đang rất gấp gáp, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Chúng ta bây giờ đang đi tìm Trầm Nguyệt Doanh..."
"Ba, chúng ta đi định cư ở tỉnh khác nhé, ba đồng ý không?"
Bên trong xe taxi, vừa khuất khỏi tầm mắt Lý Uyên, Trầm Nguyệt Doanh liền lại muốn rút lui.
...
PS: Hôm nay liên hoan... chỉ kịp một chương, dạo này trạng thái không tốt, tôi xem thử tìm cách điều chỉnh đã...
Bạn cần đăng nhập để bình luận