Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 205: Ngươi có muốn hay không nàng, nàng sẽ không chút do dự tự sát

"Có phải trước kia ngươi cùng tỷ tỷ ta đã quen biết rồi không?"
Hạ Hân Di đột nhiên ngẩng đầu, mắt to trừng trừng nhìn thẳng vào mặt Lý Uyên bên cạnh.
Câu nói này của Hạ Hân Di vừa thốt ra, đến cả Trần Mặc Mặc cũng lập tức biến sắc mặt...
Cả người nhất thời liền trở nên khẩn trương.
Nhỡ đâu... Nhỡ đâu kết quả đúng như nàng nghĩ thì sao.
Đừng nói là Hạ Hân Di, đến cả nàng là Trần Mặc Mặc cũng có chút khó mà chấp nhận...
Trần Mặc Mặc không khỏi đầy mặt lo lắng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Uyên.
"Cẩn thận...!"
Trần Mặc Mặc vừa quay đầu một thoáng, lập tức phát ra một tiếng kinh hô...
"Rầm."
Lý Uyên đang bước đi thì bắp chân đột nhiên đụng mạnh vào mép bồn hoa xi măng.
"Ngươi không sao chứ?!"
Hạ Hân Di cùng Trần Mặc Mặc thấy vậy đồng thời kinh hô.
Hạ Hân Di vội vàng hất tay Trầm Nguyệt Doanh ra.
Cả người nhanh chóng ngồi xuống bên chân Lý Uyên, mặt mày đầy sợ hãi cùng đau lòng nhìn vào chỗ bắp chân của Lý Uyên.
Muốn đưa tay kéo ống quần của hắn lên xem vết thương, nhưng lại sợ động tác của mình sẽ làm Lý Uyên đau.
Trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân ngồi xổm tại chỗ...
"Không sao, chỉ là va nhẹ một cái thôi."
Lý Uyên vừa nói vừa tự mình nhấc ống quần lên.
"Ngươi... Ngươi nhẹ chút thôi!"
Hành động thô bạo này của Lý Uyên lập tức làm Hạ Hân Di hoảng sợ, kinh hô lên.
Một đôi tay nhỏ lập tức nắm chặt lấy tay Lý Uyên.
Dạng như vậy hối hận vì sao vừa nãy không phải mình chậm rãi giúp hắn vén ống quần lên...
Lý Uyên nhìn vết thương rách da, lại nhìn Hạ Hân Di, trong lòng bỗng trở nên nặng nề rồi lại nhẹ nhõm.
Vừa rồi nếu không phải vô tình đụng vào bồn hoa.
Thì cái khoảnh khắc Hạ Hân Di vừa hỏi câu đó.
Trong cái chớp mắt kia, vẻ mặt mất kiểm soát của mình cùng với hộp cơm suýt rơi xuống.
Cho dù mình cố gắng ngụy biện thì có lẽ Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc cũng đã nảy sinh nghi ngờ rồi!
Cũng may, cơn đau đớn đã giúp mình che giấu vẻ mặt không bình thường.
Nếu không hạt giống nghi ngờ một khi đã nảy mầm.
Thì về sau những sơ hở của mình sẽ ngày càng lộ ra trước mặt Hạ Hân Di!
Mãi cho đến không thể giấu được...
"Như vậy mà gọi là không sao? !"
Hạ Hân Di nhìn nơi bắp chân bị rách da của Lý Uyên, những giọt máu nhỏ li ti đang trào ra.
Lập tức đau lòng, nước mắt trào ra ngay hốc mắt...
Trực tiếp quên luôn cả vấn đề mình muốn hỏi ban nãy.
"Thật sự không sao, ta là đàn ông con trai, bị trầy chút da có gì đâu."
Lý Uyên thấy Hạ Hân Di có vẻ sắp khóc, vội vàng xoay người xoa đầu trấn an nàng.
"Ngươi đừng nhúc nhích ở đây, ta đi mua thuốc cho ngươi."
Hạ Hân Di cuống quýt đứng dậy, không đợi Lý Uyên kéo, liền lau nước mắt rồi lập tức chạy nhanh về phía tiệm thuốc đối diện...
Lý Uyên nhìn bóng lưng Hạ Hân Di đang chạy xa.
Rồi nhìn lại mấy hạt máu nhỏ đang đông lại trên chân mình... trong nháy mắt có chút trợn tròn mắt...
Vết thương này... đi vài bước nữa là khỏi hẳn rồi...
"Ngươi quên rồi à, Hân Di đã không ít lần nói rồi đấy, trong lòng nàng, một sợi tóc của ngươi còn quan trọng hơn tính mạng người khác đó!"
Trần Mặc Mặc nhìn vẻ bất lực của Lý Uyên, che miệng cười nói.
"Đó cũng đều là lời thật lòng của nàng đấy, ngươi cho rằng nàng chỉ nói suông thôi à..."
Ánh mắt Lý Uyên nhìn về phía Trần Mặc Mặc.
Nhưng trong nụ cười ấm áp như gió xuân của Trần Mặc Mặc, hắn luôn cảm thấy ẩn chứa một tia mù mịt.
"Hân Di giống như ta, xem ngươi còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình, nhưng nếu có một ngày ngươi làm tổn thương nàng, thậm chí không cần nàng nữa..."
Trần Mặc Mặc nói được một nửa thì sắc mặt đột nhiên có chút không tự nhiên.
"Nàng có thể sẽ làm ra một số chuyện mà chúng ta không thể nghĩ tới đó."
Trần Mặc Mặc vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn tập đoàn Hạ Thị, ánh mắt vẫn luôn mang theo ý cười nhưng rất khó để che đi được từng tia lo lắng.
Lý Uyên thấy vậy, trong lòng không khỏi chấn động.
Vì Trầm Nguyệt Doanh ở bên cạnh nên Trần Mặc Mặc chưa từng nói quá rõ ràng.
Nhưng cái khoảnh khắc Trần Mặc Mặc quay đầu nhìn về phía tập đoàn Hạ Thị kia, Lý Uyên lập tức cảm thấy da đầu mình tê rần.
Trần Mặc Mặc là một cô gái thông minh như vậy, luôn đứng ngoài quan sát tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay... Chắc chắn nàng đã cảm giác được điều gì đó...
"Ta sẽ không, cho dù bây giờ bắt ta phải c·hết, ta cũng sẽ không làm như vậy."
Lý Uyên nhìn Trần Mặc Mặc, và cũng là lời cam đoan với chính mình.
Một cô gái tốt như vậy, trước kia khi còn là một kẻ cặn bã, hắn đã không biết trân trọng...
Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn làm một người tốt.
Cho tất cả mọi người một mái ấm... một vòng tay ấm áp...
"Nếu như ngày đó thật sự xảy ra tình huống ngươi nói, vậy cứ để nàng đến c·h·é·m c·hết ta đi, ta tuyệt đối sẽ không tránh né..."
Lý Uyên nói một cách chắc nịch.
Trần Mặc Mặc lại lập tức sắc mặt kinh hãi.
"Phi phi phi, sao Hân Di lại cầm d·a·o c·h·ặ·t ngươi được chứ, ý của ta là nếu như có ngày đó, nàng... nàng có thể sẽ t·ự s·á·t, nhưng ta cùng Hân Di vĩnh viễn không thể tổn thương ngươi, chúng ta yêu ngươi còn hơn cả yêu chính bản thân mình!"
Trần Mặc Mặc không còn hơi sức quan tâm đến Trầm Nguyệt Doanh đang đứng một bên nghe.
Mặc dù không biết vì sao Trầm Nguyệt Doanh lại có vẻ bài xích và sợ hãi Lý Uyên như vậy.
Nhưng Trần Mặc Mặc có thể cảm nhận rõ được tình cảm của Trầm Nguyệt Doanh dành cho Lý Uyên.
Thật ra thì nàng đã xem Trầm Nguyệt Doanh như người một nhà...
Chỉ là Trầm Nguyệt Doanh nghe những lời Trần Mặc Mặc nói, gần như không thể tin vào tai mình...
Ý của Trần Mặc Mặc là hai người họ đều có thể chấp nhận cùng lúc ở bên hắn...
Chuyện này đã gây ra không ít chấn động trong quan điểm về tình yêu của nàng...
Lý Uyên nghe Trần Mặc Mặc nói mà trong lòng lại dấy lên một cảm giác day dứt...
"Vậy... nếu số lượng vượt xa tưởng tượng của các ngươi thì sao..."
Lý Uyên đột nhiên hỏi một cách dò xét...
Nhân cơ hội này, có lẽ là thời cơ tốt để nói ra sự thật...
Trần Mặc Mặc nghe xong thì ngẩn người.
"Số lượng gì cơ?"
"Trước..."
Lý Uyên vừa định nói ra sự thật thì trong miệng vừa mới khó khăn thốt ra một chữ.
Mắt hắn liền nhìn thấy Hạ Hân Di đang hối hả chạy trở lại sau khi mua thuốc...
Bộ váy dài hàng hiệu sáng màu theo dáng người yểu điệu của Hạ Hân Di nhẹ nhàng bay lên trong gió, dung nhan tuyệt sắc tựa như một tiên nữ hạ phàm.
Khiến tất cả những người đi đường xung quanh phải ngoái nhìn, không thể rời mắt...
Nhưng khi thấy Hạ Hân Di chạy đến bên một người đàn ông.
Tất cả những người đó đều có một chút hụt hẫng...
Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh người đàn ông kia còn có hai đại mỹ nữ khác...
Sau một thoáng thất thần cùng với sự khó tin thì cảm giác hụt hẫng đã chuyển thành phẫn nộ!
Tên cầm thú này, hắn có tài đức gì?!
"Thuốc mua về rồi."
Hạ Hân Di một hơi chạy đến trước mặt Lý Uyên, giơ một lọ thuốc i-ốt và một lọ Vân Nam bạch dược.
Vì chạy quá nhanh nên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.
Hạ Hân Di vừa muốn ngồi xuống xử lý vết thương cho Lý Uyên.
Lý Uyên lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, một tay khác nhẹ nhàng dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi trên mặt nàng.
"Ngươi... Vết thương của ngươi quan trọng hơn."
Hạ Hân Di mỗi lần tiếp xúc với Lý Uyên đều dịu dàng ngoan ngoãn như một con mèo.
Nhưng giờ phút này khi nhìn vào bắp chân của Lý Uyên, ánh mắt của nàng vẫn lộ ra vẻ vô cùng sốt ruột...
Bạn cần đăng nhập để bình luận