Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 573: Cho phép các ngươi cùng nhau ăn cơm

Chương 573: Cho phép các ngươi cùng nhau ăn cơm Trương Duyệt Hân thấy là điện thoại của Lâm Diệc Nhã, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
Nàng nhớ kỹ hạng mục gần đây của Lâm Diệc Nhã đang đến thời điểm mấu chốt, có đôi khi cơm cũng không buồn ăn.
Tại sao bây giờ lại có thời gian gọi điện thoại cho mình?
"Alo, Hân Hân."
Trương Duyệt Hân nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nữ quen thuộc có chút mệt mỏi.
"Nhã Nhã tỷ, gần đây tỷ không phải rất bận sao, sao giờ lại gọi điện cho ta?"
Trong lòng Trương Duyệt Hân có chút lo lắng.
Dù sao chị gái cuồng công việc này của nàng gần như không vì bất cứ chuyện gì mà ảnh hưởng đến việc nghiên cứu hạng mục của mình.
Trừ khi đã xảy ra chuyện gì đó.
"Một lát nữa ta về, tối nay ăn cơm ở nhà ngươi, báo trước với ngươi một tiếng."
Lời của Lâm Diệc Nhã khiến Trương Duyệt Hân sửng sốt.
"Nhã Nhã tỷ, có phải viện nghiên cứu xảy ra chuyện gì không?"
Trương Duyệt Hân càng thêm lo âu hỏi.
"Viện nghiên cứu bên này không có việc gì, là do nhớ ngươi, muốn về nói chuyện với ngươi."
Giọng của Lâm Diệc Nhã rất nhẹ nhàng.
Nhưng với IQ của Trương Duyệt Hân, sao có thể tin loại chuyện hoang đường này.
Rõ ràng hôm qua hai người gọi điện thoại, Lâm Diệc Nhã còn nói muốn một thời gian ngắn nữa mới về.
Hôm nay lại đột ngột nói về ngay, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Nhã Nhã tỷ, có phải hạng mục gặp trục trặc không?"
Trương Duyệt Hân cẩn thận dò hỏi, lại có chút an ủi.
"Ta thật không có chuyện gì, chuyện của ngươi đợi buổi tối gặp rồi nói, đừng chạy lung tung mà đợi ta về."
Nghe câu nói khó hiểu của Trương Duyệt Hân, nàng vừa định hỏi thì Lâm Diệc Nhã đã trực tiếp cúp máy.
Chuyện của nàng? Nàng có thể có chuyện gì chứ?
Trương Duyệt Hân càng nghĩ càng thêm khó hiểu.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn, Lý Uyên gần như đã bị Trương Lam Lam, Tưởng Tú Quân và Ôn Ngữ Diễm ba người trực tiếp lôi đi mất.
Trương Duyệt Hân đâu còn tâm trí nghĩ đến ý trong lời nói của Lâm Diệc Nhã.
Trực tiếp ném ly cà phê trong tay vào thùng rác, hai tay giật lấy cánh tay Lý Uyên kéo mạnh về phía mình.
Bốn người trước mặt đám quần chúng đang há hốc mồm kia, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, xông vào cướp người.
"Vừa nãy chúng ta đã nói xong một người ba ngày, bây giờ các cô muốn đổi ý sao?"
Trương Duyệt Hân bất mãn hét vào mặt ba người Tưởng Tú Quân.
Ba người Tưởng Tú Quân nghe vậy, lực tay thoáng buông lỏng một chút.
Với gia thế của các nàng thì ở thời cổ đại cũng là dòng dõi danh môn vọng tộc.
Mặc dù ở thời hiện đại, cái gọi là gia tộc danh môn vì một số nguyên nhân ai cũng biết mà không thể phô trương ra ngoài.
Nhưng gia sư từ nhỏ đã dạy các nàng là phải đặc biệt chú ý hình tượng ở bên ngoài.
Thế nhưng ba người cũng chỉ do dự một chút.
Không biết ai là người đầu tiên dùng sức, hai người còn lại thấy vậy cũng vội vàng thêm sức kéo.
Trương Duyệt Hân dù đã từng ở trong quân đội, cũng không thể nào kéo lại được ba người.
Chỉ có thể một bên túm lấy tay Lý Uyên, vừa tức vừa bực trừng mắt nhìn ba người đối diện.
Còn Lý Uyên đang bị bốn người kéo qua kéo lại như một món đồ chơi thì giờ phút này cũng không khá hơn gì.
Nói thật lòng, nếu ở Thượng Hải thì hắn hoàn toàn không phải lo lắng.
Nhưng đây là Bắc Kinh, hắn hoàn toàn không chắc chắn về điều này.
Hơn nữa còn có hơn hai trăm người bạn gái cũ, không lẽ tất cả bọn họ đều từng người một hiện thân à?
Tuy nhìn Trương Lam Lam, Tưởng Tú Quân và Ôn Ngữ Diễm có chút quen mặt, nhưng không tài nào gọi được tên của ba người.
Trong lòng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Hắn thật không dám tưởng tượng có một ngày mấy chục bạn gái cũ cùng xuất hiện trong một căn phòng thì cảnh tượng sẽ hùng vĩ đến mức nào.
"Có gì thì từ từ nói, ta có phải đồ chơi đâu..."
Đôi tay đang bị kéo qua kéo lại của Lý Uyên đột ngột dùng sức.
Bốn người Trương Lam Lam liền cảm giác như đang kéo một tảng đá, dù cố sức thế nào cũng không lay chuyển nổi dù chỉ một chút.
Thấy không lay động được Lý Uyên, lại sợ làm Lý Uyên đau, các cô liền cùng nhau buông tay.
Ngược lại bốn đôi mắt to như nước trong veo đồng loạt nhìn chằm chằm vào mặt Lý Uyên.
"Khụ."
Lý Uyên thấy mấy đôi mắt còn đẹp hơn bất cứ viên đá quý nào trên đời đang nhìn mình chằm chằm.
Bảo không xao xuyến thì chắc chắn là thái giám rồi.
Nhưng tình huống này mà xao xuyến là muốn chết đấy.
Bây giờ hắn thậm chí không dám chào hỏi, chỉ có thể giả vờ như đều đã rất quen.
Chỉ sợ gọi sai tên, sẽ bị ném xuống biển cho cá mập ăn mất!
"Vừa nãy các cô bàn gì vậy?"
Lý Uyên nhìn về phía Kỷ Ôn Ngôn có vẻ ổn định cảm xúc nhất.
Kỷ Ôn Ngôn nhìn Lý Uyên, lại nhìn những người còn lại không ai nhường ai, trên mặt lại hiện lên một chút biểu tình như đang hóng chuyện.
"Mới nói là một người ba ngày."
Kỷ Ôn Ngôn hướng Lý Uyên lộ ra một nụ cười cực kỳ mị hoặc.
Khiến những người xung quanh đều ngẩn người, nhất là vóc dáng còn ma quái hơn cả ma quỷ kia, có thể khiến người mất mạng!
"Nhưng bây giờ ba cô ấy muốn đổi ý!"
Trương Duyệt Hân nghe xong, lập tức như tìm được chỗ dựa mà chỉ vào ba người Trương Lam Lam một cách hùng hồn.
"Vừa rồi ai nói là ai đổi ý thì người đó bị loại đấy à?"
Nói xong Trương Duyệt Hân liền nhìn về phía Tưởng Tú Quân.
Tưởng Tú Quân trông có vẻ là người bày mưu tính kế giống như một đại tỷ tỷ khi nãy nghe xong thì trên mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
"Ta không có, ai nói ta đổi ý?"
Tưởng Tú Quân nhìn Trương Duyệt Hân, lại liếc nhìn Lý Uyên lập tức phản bác.
Trương Lam Lam và Ôn Ngữ Diễm cũng lập tức lên tiếng phủ nhận...
"Vậy thì ta dẫn người đi, ai còn động tay vào cướp người thì tự động bỏ quyền bị loại."
Thấy vậy, Trương Duyệt Hân lập tức kéo cánh tay Lý Uyên.
Mấy người Tưởng Tú Quân thấy thế thì lập tức giật mình.
Bản năng muốn tiến lên ngăn cản, nhưng vừa giơ tay ra thì lập tức rụt về.
Vốn tưởng rằng chỉ chờ có ba ngày, các cô mấy năm nay còn chờ được thì không nề hà gì ba ngày này.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Uyên bằng da bằng thịt rồi thì mới phát hiện đừng nói ba ngày, cảm giác ba tiếng thôi còn dài hơn cả ba năm đã qua!
"Ai biết cô có dẫn người ra khỏi Bắc Kinh không?"
Ôn Ngữ Diễm sau cùng thấy Trương Duyệt Hân lôi kéo Lý Uyên muốn đi thì lập tức lên tiếng.
"Ta không bao giờ nuốt lời, đã nói ba ngày là ba ngày."
Trương Duyệt Hân quay đầu nhìn ba người Ôn Ngữ Diễm, dứt khoát nói.
"Hôm nay chúng ta mới quen cô, cô nghĩ lời của mình đối với chúng ta có độ tin cậy cao bao nhiêu?"
Nói xong Ôn Ngữ Diễm bước lên một bước, sợ hai người chạy mất trước mặt các cô.
"Vậy cô nói phải làm thế nào?"
Trương Duyệt Hân cau mày nhìn Ôn Ngữ Diễm.
"Từ ngày mai chúng ta sẽ ăn ba bữa sáng trưa tối ở nhà cô."
Nói xong Ôn Ngữ Diễm quay đầu nhìn hai người Tưởng Tú Quân và Trương Lam Lam một lượt.
Hai người kia nghe vậy thì hai mắt đều sáng lên.
"Không được."
Trương Duyệt Hân ngay lập tức từ chối.
Như vậy chẳng phải là cả ngày đều ở trong tầm giám thị của các cô à?
"Vậy thì ta thấy ba ngày đổi thành một ngày đi, như vậy mọi người đều an tâm, ai cũng không thiệt."
Ôn Ngữ Diễm như đã đoán trước được Trương Duyệt Hân sẽ từ chối, ngay sau đó liền nói.
Trương Duyệt Hân lại càng không chịu hơn.
Vốn dĩ vì Lý Uyên không ở Bắc Kinh được mấy ngày, nên nàng mới đồng ý với đề nghị ba ngày.
"Ta có thể cho phép các cô cùng nhau ăn cơm tối, nhưng ăn xong phải đi ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận