Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 104: Thuở thiếu thời kỳ ai còn mộng mộng hiểu hiểu phạm điểm sai đâu?

"Chương 104: Thuở thiếu thời ai còn chẳng mộng mộng màng màng phạm phải sai lầm?"
"Uyên ca, đây chính là kẻ hung hãn đó, ngươi nhất định phải nghĩ lại, trên đầu chữ sắc có lưỡi đao, Tần pháp y trên đầu 200 lưỡi đao đó!" Thang Gia Minh nhìn Lý Uyên đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt xoắn xuýt.
Còn tưởng rằng đại ca lại đang nghĩ cách làm sao để tóm lấy đại mỹ nữ Tần Mặc Diễm, hoảng sợ vội vàng khuyên giải…
"Ngươi xem cái xác không còn hình người kia, hắn bị cắt thành như vậy không chỉ vì trùng tên với bạn trai cũ của Tần pháp y, mà còn vì khi còn sống chân đạp ba mươi mấy chiếc thuyền."
Tuy rằng hiện tại đại ca chỉ là năm đầu thuyền, nhưng nếu cứ phát triển tiếp thế này, tìm đường c·h·ế·t chọc Tần Diêm Vương, chẳng khác nào đang điên cuồng thăm dò ở bờ vực t·ử v·o·ng mà. . .
"Ngươi đã từng có tuổi trẻ không hiểu chuyện, chịu thiệt thòi qua người khác chưa?" Lý Uyên đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt giãy giụa dần trở nên kiên định.
"Ta... ta?" Thang Gia Minh ngẩn người một chút, sau đó hơi ngẩng đầu ánh mắt trở nên thâm thúy.
"Ai mà chẳng có lúc tuổi trẻ ngây thơ, phạm sai lầm? Chỉ là khi ngươi tỉnh táo lại muốn đền bù, muốn quay đầu thì nàng đã sớm biến mất trong biển người mênh mông, muốn gặp lại đã thành hy vọng xa vời."
"Tuổi trẻ ngây thơ không phải là cái cớ, tất cả những gì ngươi làm với người khác, tương lai đều sẽ không thay đổi mà phản lại lên người mình, ngươi làm người khác chịu thiệt thòi, rồi sẽ có một cách nào đó mà bù đắp lại."
Lý Uyên nghe trong phòng giải phẫu không ngừng truyền ra tiếng kinh hô của cô thợ trang điểm t·h·i t·hể. Ánh mắt đã trở nên vô cùng kiên định.
"Đi thôi, đi hái cái quả mình đã gieo lúc trước, dù cho nó là Trái Ác Quỷ, lúc còn trẻ phạm phải sai lầm, chung quy có người muốn đi làm gì đó để bù đắp một chút."
Nói xong, Lý Uyên buông cánh tay Thang Gia Minh ra, chậm rãi đứng lên, giờ phút này ánh mặt trời đỏ rực chiếu vào tấm lưng kiên nghị của hắn. Tựa như dát lên người hắn một tầng kim quang nhàn nhạt, giờ phút này hắn trông như một vị cứu thế chủ.
"Tốt... tốt... đẹp quá."
Lý Uyên một lần nữa bước vào phòng giải phẫu.
Cô thợ trang điểm t·h·i t·hể vừa từ bên trong đi ra vô tình liếc nhìn một cái. Nhịp tim trong nháy mắt ngừng nửa nhịp, sau đó tim liền bắt đầu đập loạn nhịp không thôi.
"Sao mặt ngươi đột nhiên đỏ lên thế kia?" Lưu Tùng Lâm liếc cô thợ trang điểm t·h·i t·hể, vẻ mặt kỳ quái.
"Ta, ta không, ta không sao, tại nắng chiếu vào nóng quá..."
Thang Gia Minh nhìn bóng lưng của Lý Uyên trong nháy mắt trở nên cao lớn. Rơi vào trầm tư, đại ca nói chuyện đều có tầng ý nghĩa như vậy.
Làm người khác chịu thiệt thòi nhất định sẽ có cách nào đó mà bù đắp lại sao?
Khó trách dạo này cứ có đồng nghiệp trộm đồ ăn vặt của mình.
Vậy chẳng lẽ là đang hoàn lại cái nợ trộm đồ ăn vặt của bạn cùng bàn mỗi ngày hồi lớp 6 tiểu học sao?
Nhưng mà tại sao hồi đó bạn cùng bàn biết rõ mỗi ngày mình đều trộm mà vẫn kiên trì mua mỗi ngày chứ?
Hiện tại mình vì sao lại cứ cố ý mua một gói đồ ăn vặt rồi để đấy cho người khác lấy đi vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của Thang Gia Minh một lần nữa quay về cái giờ ra chơi tràn ngập ánh nắng.
Bạn cùng bàn đón ánh nắng mà lim dim, lộ ra một nụ cười thật tươi với mình, làm như không thấy cái tay đang luồn vào hộc bàn của mình.
"Cảnh sát Canh, phiền ngươi chuyển lời cho cục trưởng Dương, bộ t·h·i t·hể này ta thật sự không có cách nào sửa lại được, có mời người vá t·h·i lợi h·ạ·i nhất trên thế giới đến cũng chịu thôi."
Lưu Tùng Lâm liếc Thang Gia Minh ngoài cửa. Rồi liếc mắt nhìn Lý Uyên.
"Người trẻ tuổi mà tâm lý yếu đuối như vậy, ta thấy ngươi sau này không kiếm được cơm ăn đâu, nhân lúc còn sớm tranh thủ đổi nghề đi."
Lý Uyên hướng hắn mỉm cười, sau đó nhìn về phía Thang Gia Minh.
"Bộ t·h·i t·hể kia ta có thể thử sửa lại không?"
PS: Buổi chiều hôm nay đột nhiên cảm cúm phát sốt có chút nặng, viết nửa chương thật sự không kiên trì nổi, hôm nay chỉ có thể viết như vậy thôi, thật sự là xin lỗi, xin lỗi, sau này mình sẽ bù lại….
Bạn cần đăng nhập để bình luận