Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 93: Chưa từng nghĩ tới tình thú nội y có thể bị xuyên đẹp mắt như vậy!

Chương 93: "Chưa từng nghĩ tới nội y tình thú có thể xuyên lên đẹp mắt đến vậy!"
"Ngươi muốn ta ở lại sao?" Trần Mặc Mặc vùi đầu vào trong ngực Lý Uyên, mặt ửng đỏ.
"Hả?" Lý Uyên ngơ ngác nhìn Trần Mặc Mặc đang vùi đầu sâu trong lồng ngực mình.
Thân thể mềm mại, đường cong quyến rũ trước mắt, đàn ông nào mà chẳng xao động? !
Theo bản năng của đàn ông, giờ phút này hắn rất muốn nói, muốn lắm, cực kỳ muốn. . .
Nhưng cảm nhận được Trần Mặc Mặc toàn thân run rẩy trong lồng ngực mình.
Lý Uyên lúc này cự tuyệt.
Sao có thể vì dục vọng bản năng mà ép người khác làm điều trái lương tâm!
Nàng chỉ là nguyện ý trao hết mọi thứ cho ngươi, một cô gái có tâm hồn đơn thuần như vậy mà, đồ cặn bã!
"Hiểu Hiểu đang đùa với ngươi thôi, muộn rồi, mau về đi, lái xe trên đường cẩn thận nhé."
Đương nhiên, đây là quyết định của hắn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Vừa rồi, hắn đã cố tình không quay đầu, cũng không thấy ánh mắt tóe lửa của Hàn Hiểu Hiểu. . .
Lời nói của Lý Uyên làm cho Trần Mặc Mặc đang run rẩy vì sợ hãi cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Nàng từ từ ngẩng đầu khỏi ngực hắn, ánh mắt dịu dàng như muốn rơi lệ, ngơ ngác nhìn Lý Uyên.
"Vậy sau này chúng ta cũng sẽ có con đúng không?"
Lý Uyên nghe vậy liền không nhịn được véo véo khuôn mặt ửng hồng của nàng.
"Đương nhiên rồi, chính em vừa mới nói còn gì, lần sau nhất định. . . ."
"..." Trần Mặc Mặc nhất thời nghẹn lời.
"Ta về nhà đây, ngày mai lại đến tìm ngươi. . . ." Nói rồi, Trần Mặc Mặc đỏ mặt nhanh chóng chui vào trong xe.
Lý Uyên cũng cúi nửa người vào xe, giúp nàng thắt chặt dây an toàn.
Tiện tay hôn nhẹ lên má nàng.
Rồi lại đóng cửa xe giúp nàng, nhìn chiếc xe màu trắng của Trần Mặc Mặc từ từ rời khỏi khu chung cư.
"Hành hạ một đêm, ta mệt muốn chết."
Vừa đưa mắt nhìn chiếc xe của Trần Mặc Mặc khuất bóng, Hàn Hiểu Hiểu liền lập tức lộ ra vẻ tiểu nữ nhân như lúc chỉ có hai người.
Cô nũng nịu vươn tay về phía Lý Uyên.
"Em không đi nổi nữa, anh bế em lên lầu đi."
Lý Uyên lắc đầu, đúng là đàn bà, trở mặt nhanh hơn cả lật sách.
Nhưng lần này hắn không chút do dự, liền tiến lên bế ngang Hàn Hiểu Hiểu.
Hàn Hiểu Hiểu khẽ kêu một tiếng, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ Lý Uyên.
Đôi mắt vốn dĩ đã quyến rũ nay lại càng thêm mờ ảo, nhìn chằm chằm vào mặt Lý Uyên.
Dù Lý Uyên là người từng trải, đi qua vạn bụi hoa, cũng không khỏi tim đập loạn nhịp trước vẻ đẹp mê người này. . .
Đến cả lúc mở cửa, kim châm cũng sắp rơi. . .
"Anh không phải là khóa thần sao? Sao hôm nay mở cửa tay lại run rẩy vậy. . . ."
Hàn Hiểu Hiểu tựa đầu vào ngực Lý Uyên, thấy hắn mãi chưa mở được cửa liền bật cười khúc khích.
Lý Uyên không khỏi liếc nhìn người đẹp trong ngực.
Quả nhiên, đàn bà chỉ làm chậm tốc độ tay của mình!
Nhặt chiếc kẹp giấy lên lại một hồi thao tác loạn xạ, cuối cùng cửa cũng đã mở.
"Tắm rửa, em tắm trước hay là anh trước?"
Vừa vào cửa, Lý Uyên liền nhìn Hàn Hiểu Hiểu trong ngực hỏi.
Trong đầu không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại của nàng với Mặc Mặc dưới lầu. . .
Không biết là thật hay là giả. . .
"Anh đi tắm trước đi, em mệt quá, muốn nghỉ ngơi một lát." Hàn Hiểu Hiểu nũng nịu cọ xát vào người Lý Uyên.
Lý Uyên đáp một tiếng, đặt nhẹ Hàn Hiểu Hiểu lên ghế sofa trong phòng k·h·á·c·h.
Rồi vào toilet sau khi tìm xong đồ ngủ.
Nghe tiếng nước chảy trong toilet.
Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên từ trên ghế sofa bò dậy.
Nàng rón rén đi đến phòng ngủ tìm k·i·ế·m thứ gì đó. . . .
Trong phòng vệ sinh.
Lý Uyên đang tắm rửa dở thì bỗng cảm thấy bên ngoài có động tĩnh.
Hắn vừa định lên tiếng hỏi có phải Hàn Hiểu Hiểu không thì cánh cửa toilet đột ngột vang lên tiếng "Rắc" một tiếng.
Rõ ràng hắn đã khóa kỹ cửa, vậy mà vẫn bị mở từ bên ngoài. . .
Hắn đoán không sai, bên ngoài chính là Hàn Hiểu Hiểu.
Chỉ là khi vừa thấy Hàn Hiểu Hiểu trước cửa, hắn chỉ cảm thấy máu dồn lên não, CPU lập tức đứng hình.
Xà phòng trong tay cũng lập tức trượt xuống.
Trong nháy mắt, thế giới của Lý Uyên chỉ còn Hàn Hiểu Hiểu với bộ nội y tình thú ren mỏng manh chỉ vừa che đi những chỗ quan trọng.
Cùng với làn da trắng như ngọc lộ ra những mảng lớn trên cơ thể nàng. . . .
Hắn chưa từng nghĩ rằng nội y tình thú do mình bán lại có thể có sức cám dỗ trí m·ạ·n·g đến như vậy!
"Em. . . Em tìm thấy nó bằng cách nào vậy?"
Thân thể kia đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lý Uyên cảm thấy chớp mắt thôi cũng là đang làm nhơ nàng.
Hàn Hiểu Hiểu hơi đỏ mặt, từ từ bước đến.
Cái eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài trắng nõn. . .
Cái bụng phẳng lỳ không chút mỡ thừa. . . .
Và đôi gò bồng đào tròn đầy, gần đạt đến cỡ D. . .
"Trong nhà chỉ có mỗi cái lỗ chĩa xuống dưới đất này có thể giấu đồ thôi, em tìm đại cũng thấy thôi. . . ."
Hàn Hiểu Hiểu đỏ mặt, chậm rãi tiến đến gần Lý Uyên.
"Vậy cái khóa cửa toilet cũng là em phá hư trước. . . ."
Lý Uyên có chút cạn lời, thật cần phải chuẩn bị sớm kỹ càng như vậy sao. . .
Chuyện này còn cần phải bày mưu tính kế vậy sao?!
Lý Uyên sớm đã không kìm được, "súng" của hắn trong nháy mắt khiến Hàn Hiểu Hiểu đỏ bừng cả mặt đến tận cổ.
"Lỡ, em nói lỡ thôi. . . Sau ba tháng nếu em không sao, vậy. . . Vậy anh có hối hận vì quyết định bây giờ không? Ý em là, anh có nhiều bạn gái cũ như vậy. . . ."
Lý Uyên hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cơ thể hoàn mỹ không chút tì vết của Hàn Hiểu Hiểu.
Một tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu buộc hắn phải xác nhận lại một lần nữa.
Dù sao một số chuyện một khi đã xảy ra thì sẽ không thể quay đầu.
Hàn Hiểu Hiểu mặt đỏ bừng chậm rãi ngẩng lên, nhìn Lý Uyên ánh mắt kiên định lắc đầu.
"Nếu anh thật sự không có bệnh thì, như vậy có phải là con của em có ba rồi không?"
Lý Uyên nghe xong cuối cùng cũng không thể kiềm chế được bản năng của người đàn ông.
Nhất là hai "động cơ vĩnh cửu" từ trước đã lên tiếng kháng nghị!
Đôi tay ma trảo lập tức đưa về phía thân thể hoàn mỹ của Hàn Hiểu Hiểu.
Thế là, toilet. . . . Ghế sofa phòng khách. . . . Phòng ngủ. . .
. . . .
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng.
Hai người cuối cùng cũng kết thúc một đêm điên cuồng.
Hàn Hiểu Hiểu nằm bẹp trên giường, toàn thân cơ hồ mệt đến tê liệt, ngay cả sức để nhúc nhích đầu ngón tay cũng không có.
Nhưng nhìn Lý Uyên vẫn còn thần thanh khí sảng.
Hàn Hiểu Hiểu thở dốc, đôi mắt ướt át lườm hắn một cái. . .
Hắn rốt cuộc có phải là bệnh nhân nan y không vậy? !
Rốt cuộc là ai nói chỉ có trâu mệt c·h·ết, chứ không có ruộng cày hỏng vậy?!
Nghĩ đến việc mình đã cố gắng chống đỡ cả đêm, cuối cùng vẫn thất bại th·a·m h·ại. . .
Hàn Hiểu Hiểu trong lòng có một cảm giác khó tả.
Biết vậy, hai năm trước cứ sớm nhận thua, c·ầ·u· ·x·i·n· t·h·a· ·t·h·ứ có phải tốt hơn không. . . .
Không đúng, sớm biết vậy thì đã không cho hắn ăn nhiều hàu sống đến vậy. . . .
Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu không mảnh vải che thân đang nhìn mình như đang suy nghĩ gì đó.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại trơn nhẵn của nàng.
Bàn tay quen thuộc lại đưa về phía nơi căng tròn quyến rũ kia. . . .
Nhưng động tác này của Lý Uyên, ngay lập tức khiến Hàn Hiểu Hiểu hiểu lầm hắn lại muốn. . .
Thân thể vốn đã yếu ớt lập tức run nhẹ một cái, cắn môi nhưng không hề ngăn cản hắn.
Lý Uyên thấy vẻ sợ hãi mà vẫn cố chịu đựng của nàng liền bất đắc dĩ cười một tiếng. . .
Hồi nguyên t·h·ậ·n bảo dịch, một bình vĩnh viễn không biết mệt!
PS: Các đại ca đại tỷ, các đại đệ đại muội, cầu free quà. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận