Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 207: Hắn đều gọi ta về nhà, ta còn tranh cái gì tranh? !

Chương 207: Hắn đều gọi ta về nhà, ta còn tranh cái gì tranh? !Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Nguyệt Doanh, Lưu Tử Diệp lập tức nhíu mày. “Hân Di, cô ta là ai vậy?” Lưu Tử Diệp mặc bộ đồ trắng đen, ngập ngừng một chút. Lén lút kéo tay Hạ Hân Di, ghé vào tai Hạ Hân Di hỏi. Bị Lưu Tử Diệp kéo qua một bên, Hạ Hân Di liếc nhìn Trầm Nguyệt Doanh có vẻ nhu nhược kia. Sắc mặt cô cứng đờ. “Thực tập sinh của công ty chúng ta, Trầm Nguyệt Doanh.” Hạ Hân Di đáp qua loa. “À.” Lưu Tử Diệp nghe xong, vẻ mặt lập tức dịu đi đôi chút, liền an tâm. Hạ Hân Di thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa. Khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười gian. “Cô ta cũng là bạn gái cũ đó, vừa sáng nay gặp ở công ty này.” Hạ Hân Di cười xấu xa nhìn Lưu Tử Diệp, chờ đợi phản ứng của cô. Sáng nay chỉ có một mình cô ở công ty, thế nhưng lại phải đối mặt với nhiều bạn gái cũ đột nhiên xuất hiện như vậy, đúng là quá thiệt thòi! Nhất định phải để Lưu Tử Diệp cũng nếm thử cảm giác bị bạn gái cũ kéo tới tận nhà! Hắc hắc hắc... Hạ Hân Di đang chờ xem kịch hay, ý cười trên khóe miệng không sao kìm được. Quả nhiên, Lưu Tử Diệp nghe xong lại là bạn gái cũ, còn dẫn tới tận công ty của mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Hơn nữa sắc mặt còn khó coi hơn nhiều so với lúc Hạ Hân Di biết thân phận của Trầm Nguyệt Doanh. Bởi vì Hạ Hân Di không chỉ là mối tình đầu của Lý Uyên, mà cô còn gặp lại Lý Uyên sớm hơn so với những người khác ngoại trừ Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc. Vị trí của cô trong đám nữ nhân này trừ khi có tình huống bất ngờ xảy ra, bằng không thì chắc chắn cao hơn Lưu Tử Diệp rất nhiều! Cảm giác nguy cơ trong lòng Lưu Tử Diệp lập tức bùng nổ như tên lửa. Bởi vì sự tồn tại của Hạ Hân Di. Mà đến giờ cô và Lý Uyên còn chưa tìm được cơ hội ở riêng! Ban đầu cô còn đang nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể tạo ra cơ hội ở một mình với Lý Uyên. Kết quả cô còn chưa nghĩ ra biện pháp thì số lượng bạn gái cũ của hắn đã không ngừng tăng lên… Hơn nữa còn trực tiếp kéo đến tận công ty mình! Nếu cứ tiếp tục như thế, đừng nói là có cơ hội ở riêng, chỉ sợ việc mình có thể chen chân vào cạnh hắn để hắn nhìn mình nhiều hơn một cái cũng thành vấn đề mất! Lưu Tử Diệp nhìn nụ cười như xem kịch của Hạ Hân Di. Cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến cô chẳng còn quan tâm Hạ Hân Di có đang cười nhạo mình hay không. “Nghe Mặc Mặc nói các ngươi muốn đi bệnh viện ung bướu đúng không?” Lưu Tử Diệp tuy đang nói chuyện với Hạ Hân Di, nhưng mắt cô luôn nhìn chằm chằm Trầm Nguyệt Doanh đang được Trần Mặc Mặc đỡ lấy và Lý Uyên ở bên hỏi han ân cần. “Đúng vậy.” Hạ Hân Di gật đầu cười. Cô biết Trầm Nguyệt Doanh không có ý định tranh giành Lý Uyên với các cô, cũng không có ác cảm gì đặc biệt với Trầm Nguyệt Doanh. Nhưng cô không có ý định nói cho Lưu Tử Diệp biết. Nhìn bộ dáng sốt ruột của Lưu Tử Diệp, Hạ Hân Di thừa hưởng một chút tiểu xảo quyệt của Hạ Thanh Ninh, cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí còn có chút hưng phấn… “Vậy sao ngươi không lo lắng chút nào?” Ánh mắt Lưu Tử Diệp cuối cùng nhìn về phía Hạ Hân Di đang cười nhạt, cô thoáng ngẩn người. “Ta lo lắng thì có ích gì, dù sao thì cũng không thể thay đổi sự thật là bạn gái cũ của hắn rất nhiều.” Vẻ mặt Hạ Hân Di lập tức trở nên bất đắc dĩ… Với tư cách là em gái của Hạ Thanh Ninh, tiềm chất xấu bụng của Hạ Hân Di bắt đầu hé lộ. Lưu Tử Diệp nghe vậy thì nghi ngờ nhìn cô. Trước đây mỗi lần nói đến bạn gái cũ, không phải Hạ Hân Di là người phản ứng lớn nhất sao? Sao bây giờ lại có thể dễ dàng chấp nhận Trầm Nguyệt Doanh như vậy? Lần này cô ta bị uống lộn thuốc rồi sao? Lưu Tử Diệp vốn còn muốn hỏi Hạ Hân Di thêm chút thông tin về Trầm Nguyệt Doanh. Nhưng Lý Uyên vẫy tay với hai người, gọi một tiếng. Hai người lập tức thay đổi bộ mặt ngọt ngào. Vội vàng chạy về phía Lý Uyên. “Xe có thể phải đỗ rất lâu, không sao chứ?” Lý Uyên nhìn Lưu Tử Diệp, Lưu Tử Diệp lập tức lắc đầu. “Không có vấn đề gì, bên này em đều đã thuê hết rồi, nghe nói anh muốn đi bệnh viện ung bướu, hay là em đi cùng các anh nhé?” Ánh mắt Lưu Tử Diệp nhìn Lý Uyên, cẩn thận hỏi. Tình huống bây giờ, không cho phép cô chậm trễ nghĩ đối sách nữa. Nhất định phải là Lý Uyên đi đâu thì cô sẽ mặt dày đi theo đó! Đặc biệt là đã thua Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc thì thôi. Nhưng cô nhất định không thể thua Trầm Nguyệt Doanh vừa mới gia nhập, cô không thể chịu được việc thua kém một kẻ đến sau! Hạ Hân Di bên cạnh nghe Lưu Tử Diệp nói vậy, biết rõ tâm trạng hiện tại của cô đã rất cuống. Hạ Hân Di che miệng cười trộm. Nỗi bực dọc gặp phải Tô Tiêu Du buổi sáng đã tan đi hơn phân nửa... Cô lại nhận về bù thêm từ Lưu Tử Diệp. “Không cần đâu, em còn một công ty lớn như vậy cần phải lo, em cứ bận việc của em đi, đợi khi nào tan làm anh qua đón em về nhà ăn cơm là được.” Lý Uyên nhìn gương mặt xinh đẹp của Lưu Tử Diệp. Trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến cảnh mình ngủ trên sofa trước đó, khi cô ôm mình… Cảm giác này thật là có chút tuyệt vời… Trong lòng hắn thực ra rất muốn một lần nữa, khụ khụ… Là lại ngủ một giấc trên sofa… Lý Uyên hiểu rõ ý của Lưu Tử Diệp, vô thức đưa tay muốn vuốt mái tóc dài màu xám tro tuyệt đẹp của Lưu Tử Diệp. Nhưng tay mới đưa được một nửa, đột nhiên nhìn thấy Trầm Nguyệt Doanh còn ở bên cạnh nhìn… liền chán nản rụt tay về. Nha đầu này vốn đã không có ấn tượng tốt về mình, nên trước mặt nàng mình vẫn nên thu liễm lại một chút thì hơn… Lý Uyên nhìn bàn tay này của mình, hễ cứ gặp bạn gái cũ là vô thức sờ soạng… Một số thói quen cần phải sửa lại thôi. Lưu Tử Diệp căn bản không để ý đến tay của Lý Uyên, vừa nghe Lý Uyên nói đến hai chữ đón nàng về nhà. Cả người cô như bị sét đánh trúng… Cứ vậy ngơ ngác đứng tại chỗ… Hắn… Hắn vừa rồi gọi mình về nhà! Về nhà! ! Qua hai giây sau mới hồi phục tinh thần, Lưu Tử Diệp bị hạnh phúc quá lớn làm choáng váng đầu óc… Chỉ cảm thấy hạnh phúc này đến quá đột ngột! Rõ ràng mình có làm gì đâu… Cô từ trước tới giờ không nghĩ đến, Lý Uyên đã xem cô là người một nhà rồi? Vậy thì cô còn cả ngày suy nghĩ đấu đá với người này tranh giành với người kia làm gì? Nhiều nữ nhân tranh đi tranh lại như vậy, vốn cô còn tưởng mình chỉ có thể đứng hạng chót, là người tầm thường nhất… Đến cả Trần Khinh Tuyết còn biết nhiều việc hơn cả mình… Cô tranh đi tranh lại, chẳng phải mục đích cuối cùng cũng chỉ là vì cái này sao? ! ! Quản hắn có bao nhiêu bạn gái cũ đi nữa, chỉ cần trong lòng hắn có một chỗ cho mình là đủ rồi. . . . . . PS: Hôm nay có việc. . . . Chỉ có thể đăng một chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận