Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 273: Nếu không ta ở nhà ngươi

"Tần Mặc Diễm, đây là nhà ta, ngươi đừng được đà lấn tới." Hàn Hiểu Hiểu nghe Tần Mặc Diễm nói xong liền nổi nóng... Vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Tần Mặc Diễm... "Hàn Hiểu Hiểu, ngươi là một cảnh sát hình sự, vì một tên cặn bã như vậy, mà đến cả ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của bản thân cũng không cần sao?" Tần Mặc Diễm nhìn Hàn Hiểu Hiểu, giọng nói hiếm khi lộ ra một chút cảm xúc... Bất quá đó chỉ là cảm xúc tiếc nuối, thất vọng mà thôi... Trong toàn bộ cục thành phố, nàng từng chỉ có mỗi Hàn Hiểu Hiểu là người có cùng chí hướng, cùng chung suy nghĩ... Các nàng làm việc luôn có một bộ chuẩn tắc và ranh giới cuối cùng của riêng mình. Chỉ cần các nàng cho rằng là đúng thì sẽ không bị bất kỳ ai ảnh hưởng, dù cho là cục trưởng tới cũng vậy. Nhưng kể từ khi Lý Uyên xuất hiện, Hàn Hiểu Hiểu cá tính tươi sáng ngày nào đã bắt đầu dần đánh mất ranh giới cuối cùng của mình... "Ngươi biết cái gì? Nếu là trước kia, ta sẽ giúp ngươi, nhưng bây giờ thì không được, hiện tại ngươi không thể động đến hắn." Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn Tần Mặc Diễm, sau đó lại trừng mắt liếc Lý Uyên... "Đợi sau ba tháng thì tùy ngươi muốn làm gì, ta đều không quản." Hắn cũng chỉ còn lại ba tháng cuối cùng mà thôi... Cho dù bây giờ đem hắn băm thành thịt cho chó ăn thì có sao chứ?... Bị gạt sang một bên, Lý Uyên bất đắc dĩ nhìn hai người. Sao đang yên đang lành lại lôi chuyện ba tháng sau ra nói chứ... Đến lúc đó hắn còn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào nữa mà... "Sau ba tháng rốt cuộc là có ý gì?" Tần Mặc Diễm nhìn chằm chằm Hàn Hiểu Hiểu, nàng bản năng cảm thấy sự thay đổi của Hàn Hiểu Hiểu có liên quan lớn đến cái gọi là "Ba tháng" này... Nhưng Hàn Hiểu Hiểu vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lý Uyên đã đột nhiên trực tiếp kéo Hàn Hiểu Hiểu đi ra bên ngoài... Hiện tại chỉ có Hàn Hiểu Hiểu biết chuyện ba tháng này thôi... Đến lúc đó chỉ cần nói với riêng một mình nàng sẽ dễ giải thích hơn... Hắn cũng không muốn sau ba tháng một đám người vây quanh mình, chờ đợi mình c·á·i c·h·ế·t... Thật sự là khó mà giải thích được! Chỉ sợ có c·h·ết thật thì mới có thể khiến mọi người công đạo! "Trầm Nguyệt Doanh và cha mẹ nàng đêm nay... có lẽ mấy ngày sau nữa đều sẽ ở lại đây..." Lý Uyên vừa kéo Hàn Hiểu Hiểu đi ra ngoài, vừa đổi chủ đề nói nhỏ. Hàn Hiểu Hiểu nghe xong, đôi mắt đẹp lập tức trừng lớn, trực tiếp buông tay Lý Uyên ra, cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Lý Uyên... "Ra bên ngoài rồi nói." Lý Uyên nhẹ nhàng kéo cánh tay Hàn Hiểu Hiểu. Hàn Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào mắt Lý Uyên, chậm rãi đi theo hắn ra phía ngoài phòng. Ở phòng khách, Mặc Mặc kéo tay Trầm Nguyệt Doanh nhìn hai người đi ra cửa, thần sắc trong mắt thoáng chốc trở nên ảm đạm. "Đến cả Trần Mặc Mặc ta còn không muốn cho ở lại, bây giờ ngươi muốn giữ cái người Trầm Nguyệt Doanh mới quen ngày hôm nay ở lại qua đêm? Còn cả cha mẹ nàng nữa? !" Lý Uyên và Hàn Hiểu Hiểu vừa đóng cửa lại, Hàn Hiểu Hiểu đã tức giận nhìn Lý Uyên. "Ngươi thật sự không cân nhắc đến cảm xúc của ta sao?" Nói xong, vẻ mặt Hàn Hiểu Hiểu từ tức giận lại trở nên ai oán... "Tình huống của Trầm Nguyệt Doanh rất đặc biệt, cha nàng bị ung thư giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa. Mà nàng ấy thì vì vất vả lâu ngày mà thành bệnh, thêm cả hoàn cảnh sống nữa, khiến nàng mắc đủ loại bệnh tật, nếu không điều trị thì sau 25 tuổi, ngay cả cuộc sống bình thường cũng sẽ rất khó khăn." Lý Uyên nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Hàn Hiểu Hiểu, hai mắt nhìn vào mắt Hàn Hiểu Hiểu mà nói một cách ôn hòa. Hàn Hiểu Hiểu nghe xong liền nhướng mày. "Cái tướng mạo và khí chất đó của nàng, nhìn sơ cũng biết không phải là gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng được. Sao lại có thể vì vất vả lâu ngày mà sinh bệnh? Ngươi đừng có viện lý do để cho nàng ta vào ở." Hàn Hiểu Hiểu nghe xong thì vẻ mặt tỏ rõ không tin... "Ngươi cảm thấy ta không được, không thể đáp ứng được ngươi đúng không?" Hàn Hiểu Hiểu càng nói càng quá, trực tiếp chuyển chủ đề đi... Lên xa lộ... "Hôm nay ta ăn rất nhiều hàu sống... Không biết có hiệu quả không..." "Không phải... Ngươi muốn đi đâu... " Lý Uyên lập tức có chút cạn lời... Đưa tay xoa xoa trán Hàn Hiểu Hiểu... Mặc dù hắn xác thực là cặn bã và thích sắc đẹp... không rượu không thuốc lá, cũng chẳng háo sắc... vậy thì nhân sinh còn có cái gì thú vị nữa chứ... Quan trọng là trong lòng hắn rõ ràng đúng sai... Trước giờ hắn cũng không phải là một kẻ chỉ biết nghe theo nửa thân dưới suy nghĩ... Trong mười năm qua, cho dù ranh giới cuối cùng có hơi thấp... nhưng vẫn nên giữ vững thì hắn đều giữ vững một cách chắc chắn... "Đây là lúc ta đến đón nàng đã vụng trộm chụp lại tấm hình tầng hầm, và còn là tình huống của Trầm Nguyệt Doanh mà ta xin được từ chỗ Hân Di." Lý Uyên nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra mở album ảnh đưa cho Hàn Hiểu Hiểu. Hàn Hiểu Hiểu hơi nghi ngờ cầm lấy xem thử. Lật đến tấm ảnh tầng hầm thì sắc mặt Hàn Hiểu Hiểu lập tức biến đổi. Càng xem càng thấy khó coi. "Các nàng lại ở nơi này sao? !" Xem xong, giọng Hàn Hiểu Hiểu cũng thay đổi. Lý Uyên gật đầu nhẹ. "Chắc là trong nhà đã xảy ra biến cố gì đó, đã ở đây không ít thời gian, đoán chừng cả nhà đều mắc bệnh ngoài da." Lý Uyên nhớ lại lúc ở bệnh viện nhìn thấy một mảng lớn mụn nhọt trên lưng Trầm Thừa Bình. Đoán chừng Vương Mạn Nhu và Trầm Nguyệt Doanh cũng không khá hơn gì. Hàn Hiểu Hiểu không ngừng nhanh chóng nhìn tấm ảnh, suy tư thật lâu, vẫn là hướng về phía Lý Uyên gật đầu nhẹ. "Nhưng mà ta có hai phòng, năm người thì sao ở?" Thấy Hàn Hiểu Hiểu gật đầu đồng ý, Lý Uyên khẽ thở phào... Không đợi Lý Uyên giải đáp, Trần Mặc Mặc nghe nãy giờ bỗng mở cửa đi ra, nhẹ nhàng cười nói... Bên cạnh còn có Tần Mặc Diễm... Từ khi Lý Uyên kéo Hàn Hiểu Hiểu ra ngoài, Trần Mặc Mặc sợ Lý Uyên một mình không thuyết phục được Hàn Hiểu Hiểu, nên đã lo lắng đi theo... Đương nhiên, cả Tần Mặc Diễm cũng bị cô bé lôi kéo đi cùng... "Diễm tỷ tỷ còn có chỗ ở mà." Trần Mặc Mặc xác nhận là Trầm Nguyệt Doanh không đến sau thì đóng cửa lại, cười nói một câu. Nói xong thì liền nhìn sang Tần Mặc Diễm đang có chút bối rối. "Ta?" Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu đều ngẩn ra. "Đúng nha, Diễm tỷ tỷ có phòng trống không, có thể cho cha mẹ Nguyệt Doanh ở... " Trần Mặc Mặc nháy mắt to nhìn Tần Mặc Diễm. "Không được, ta không thể cho loại cặn bã kia lợi dụng để thực hiện những hành vi súc sinh như thế được." Tần Mặc Diễm nghe xong liền lập tức từ chối... Lý Uyên nghe xong liền xám mặt... "Hành vi súc sinh gì chứ... Ta là chữa bệnh cho nàng." "Để cha mẹ nàng ở chỗ ta, ngươi với Trầm Nguyệt Doanh, Hàn Hiểu Hiểu ở cùng một chỗ, không phải là hành vi súc sinh thì là cái gì?" Tần Mặc Diễm cười lạnh một tiếng, phảng phất như đã nhìn thấu suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng Lý Uyên. Lý Uyên thấy nàng có vẻ mặt khinh bỉ ghét bỏ, vô thức nhìn chằm chằm mặt Tần Mặc Diễm mà lẩm bẩm một câu... "Vậy nếu không, đêm nay ta ở chỗ ngươi?" ... PS: Một chương... Ta sẽ bạo phát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận