Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 201: Chỉ cần bạn gái cũ bão đoàn, mỗi thời mỗi khắc đều mồ hôi đầm đìa

"Các ngươi có thể chậm một chút gắp được không? Ta ăn không kịp. . . . ." Lý Uyên nhìn các nàng, cứ như một cuộc thi ai gắp nhanh hơn người đó có thưởng. . . . . Anh bất đắc dĩ tăng tốc độ ăn cơm, cuối cùng thật sự không đuổi kịp tốc độ gắp thức ăn. . . . . Anh khóc không ra nước mắt nhìn các nàng. . . . . Tô Tiêu Du nghe xong liền sững sờ đũa đang đưa ra, sau đó hậm hực rụt đũa về. Từ Thi Thanh vừa định gắp cũng lập tức dừng lại. Chỉ có Hạ Hân Di, liếc nhìn Lý Uyên, đắc ý gắp một đũa vào chén của anh. . . . . Sau đó còn không quên liếc xéo Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng với ánh mắt khiêu khích như thể mình đã chiến thắng. . . . . Ba người kia rõ ràng không phục, nhưng dù sao hôm nay mới gặp Lý Uyên. . . . . Có một số chuyện các nàng vẫn còn e dè hơn Hạ Hân Di một chút. . . . . Bất quá, vẻ mặt không phục thì chắc chắn là có. . . . . Đặc biệt là Tô Tiêu Du, người vốn hiếu thắng từ trong xương cốt. . . . . Lý Uyên cũng chỉ đành bất đắc dĩ ném cho Hạ Hân Di ánh mắt ra hiệu đừng gây chuyện nữa. . . . . Hạ Hân Di nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lý Uyên, liền rụt cổ, bớt khiêu khích đi một chút. . . . . Cô cúi đầu, nghiêm túc ăn cơm từng chút một. . . . . Lý Uyên nhân cơ hội nhanh chóng chia bớt thức ăn trong chén mình, đã chất thành núi nhỏ, cho Tô Tiêu Du và Từ Thi Thanh một ít. . . . . Nhưng sự thật là. Mấy người phụ nữ này vừa ăn vài miếng đã tỏ vẻ no rồi, lượng ăn của mỗi người còn không bằng một nửa của Lý Uyên. . . . . Lý Uyên không nhịn được nhìn một lượt thân hình các nàng. Cái ngực vừa thẳng vừa lớn kia. . . . . Rốt cuộc dựa vào đâu mà có được nguồn dinh dưỡng tốt như vậy?! Các nàng giống như đã bàn trước với nhau, cùng buông đũa xuống. Rồi sáu cặp mắt to cứ nhìn chằm chằm Lý Uyên một mình ăn hết chỗ thức ăn trong chén. . . . . Người thì hai tay chống cằm, người thì một tay đỡ cằm. Mỗi đôi mắt đều ánh lên vẻ trìu mến. . . Tựa như mẹ nhìn con trai cưng ăn ngấu nghiến bữa cơm một cách vui vẻ. . . . . Điều này khiến Lý Uyên lập tức nhớ đến thời điểm ban đầu, khi tình yêu giữa anh và từng người phụ nữ ở đây còn nồng nhiệt. Lúc đó, các nàng cũng thích nhìn anh ăn hết đồ ăn do mình nấu. . . . . Lúc ấy anh không thấy gì, thậm chí còn cảm thấy rất ấm áp. Nhưng bây giờ bị sáu người phụ nữ cùng nhìn chằm chằm. . . . Hơn nữa, bọn họ còn xem nhau như kẻ thù. . . . . Bữa cơm này như một cuộc tra tấn, ăn xong Lý Uyên đã bị mồ hôi lạnh làm ướt cả áo. "Ăn xong rồi. . . Đi thôi?" Lý Uyên ăn xong hạt cơm cuối cùng trong bát, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa nặng trĩu thở ra. Cái hiện trường dày vò này cuối cùng cũng kết thúc! Nhưng khi anh nhìn xuống chỗ hoa quả đặt trước mặt. Cùng với ánh mắt mong chờ của Lê Mộng Ngưng và Hạ Hân Di đang lộ rõ vẻ không vui khi nhìn lên bàn hoa quả. Sắc mặt Lý Uyên lập tức cứng đờ. Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, một nơi khiến da đầu anh tê dại, căn bản là không muốn ăn thêm gì nữa! Nhưng anh lại không có túi. . . . Chẳng lẽ anh lại mang trái cây Lê Mộng Ngưng cố ý chuẩn bị cho anh đưa cho người khác ngay trước mặt nàng sao? Hay là trả lại cho nàng. . . . cũng không thể phụ lòng người đẹp được a, đúng là đồ ngốc! Đúng là chỉ cần các bạn gái cũ xuất hiện theo nhóm thì dù một sự việc nhỏ nhất cũng có thể trong nháy mắt trở thành lệnh bài xử tử mình! Ngay lúc Lý Uyên rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan thì theo bản năng anh hướng ánh mắt cầu cứu đến cô bé xã tử mà không bao giờ khiến anh thất vọng. . . . . Trần Mặc Mặc tiếp nhận được ánh mắt của Lý Uyên, bất đắc dĩ lắc đầu. . . . . Tuy nhiên tay cô không hề chậm, lập tức cầm lấy túi xách bên cạnh. "Anh đã ăn nhiều thức ăn như vậy rồi, Hân Di với chị Tô còn có chị Mộng Mộng cơm ăn chưa xong đã bị anh ăn hết, lại ăn trái cây nữa thì không tốt cho dạ dày đâu." Trần Mặc Mặc cười tươi như hoa, nháy mắt với Lý Uyên, sau đó đưa túi xách cho anh. Tiếp theo, cô lại trừng mắt vô tội nhìn về phía Lê Mộng Ngưng. "Chị Mộng Mộng, trái cây anh ấy giờ không ăn được, hay là em giúp anh ấy mang về được không? Chị yên tâm buổi tối về nhà em nhất định sẽ giám sát anh ấy ăn hết! Tuyệt đối không phụ lòng chị Mộng Mộng!" Trần Mặc Mặc cười tươi như gió xuân, chỉ thiếu nước vỗ ngực đảm bảo với Lê Mộng Ngưng. . . . . Lê Mộng Ngưng nhìn Trần Mặc Mặc như vậy, làm sao có thể từ chối được. . . . . Cô đã quên Trần Mặc Mặc cũng là đối thủ cạnh tranh của mình. Thậm chí cô còn tạm thời bị vẻ mặt tươi cười của Trần Mặc Mặc đánh gục, những từ ngữ lẽ ra phải làm cô cảnh giác như việc Trần Mặc Mặc muốn về nhà cùng Lý Uyên đều bị cô bản năng bỏ qua. . . . . Đương nhiên, Lê Mộng Ngưng không để ý thấy sắc mặt Tô Tiêu Du lập tức trầm xuống. Tô Tiêu Du cũng không bị sức quyến rũ của Trần Mặc Mặc làm cho mê hoặc dù chỉ một chút. . . . . Ngược lại, ánh mắt nhìn Trần Mặc Mặc trở nên càng thêm sắc bén. Cô đặt mức độ uy hiếp của Trần Mặc Mặc lên hàng đầu, đúng như dự đoán của cô trước đó! Lúc này Tô Tiêu Du nhìn Trần Mặc Mặc với ánh mắt đầy cảnh giác và thù địch. Trong mắt và trong lòng của cô gần như chỉ còn lại duy nhất đối thủ mạnh mẽ này. . . . ."Vẫn là Mặc Mặc chu đáo hơn." Lê Mộng Ngưng nhe răng cười với Trần Mặc Mặc, lập tức gật đầu đồng ý với đề nghị của cô. Lý Uyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhét chuối và quả táo vào trong túi của Trần Mặc Mặc. . . . . Trần Mặc Mặc đáp lại Lê Mộng Ngưng bằng một nụ cười ngọt ngào hơn, từ tay Lý Uyên cầm lại túi xách. Đối diện với ánh mắt cảm kích của Lý Uyên, điều khiến Trần Mặc Mặc chú ý hơn là ánh mắt không thoải mái mà Tô Tiêu Du nhìn mình. Trần Mặc Mặc lập tức quay sang cười ngọt ngào với Tô Tiêu Du. Nhưng Tô Tiêu Du lúc này đã xếp Trần Mặc Mặc vào hàng đại địch số một. Đối diện với bất cứ biểu hiện thiện ý nào của Trần Mặc Mặc, đại não cô đều tự động coi đó là ngụy trang và bom khói để mê hoặc cô của địch nhân. . . . . Nhưng vì Lý Uyên đang ở đây, nên Tô Tiêu Du cũng phải cố lộ ra một nụ cười với Trần Mặc Mặc. Chỉ là cái nụ cười này dù nhìn thế nào cũng có chút khó chịu. . . . . "Tô tổng, thời gian nghỉ trưa vẫn còn hai tiếng, có cần tôi đưa Tô tổng đi nghỉ trưa không?" Từ Thi Thanh đứng dậy đồng thời đột ngột lên tiếng, giọng điệu nghe sao cũng thấy khó chịu. . . . . Tô Tiêu Du nghe xong lập tức nhìn về phía Lý Uyên. Bộ dạng kia rõ ràng là Lý Uyên đi đâu thì nàng sẽ đi đó. . . . . Lý Uyên nhìn Thẩm Nguyệt Doanh, người đã ăn hai bát cháo, một bát canh lớn nên sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn. "Ta. . . . Ta phải đến bệnh viện đưa cơm cho ba ta." Thẩm Nguyệt Doanh không ngờ Lý Uyên lại nhìn mình, cô có chút lắp bắp nhẹ giọng nói. "Ta đưa cô đi." Lý Uyên nhìn Thẩm Nguyệt Doanh, nói với giọng điệu không thể nghi ngờ, rồi anh liếc mắt ra hiệu cho Trần Mặc Mặc. Nhưng anh thấy Trần Mặc Mặc đã sớm thu dọn xong đồ đạc, còn cầm đồ của Thẩm Nguyệt Doanh trên tay. Hiển nhiên là cô đã sớm đoán được hành trình tiếp theo của Lý Uyên. . . . . Thẩm Nguyệt Doanh nghe xong thì cả người nhất thời hoảng hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận