Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 291: Tống Vân Hi: Lý Tuấn Anh ngươi thật đáng chết

Lý Uyên nhìn Tần Mặc Diễm mặt không biểu tình, lắc đầu. Trong lòng thầm thở dài một tiếng. Tiểu tử kia cũng thật xui xẻo... Lại đụng phải một tên vô tình như vậy.
"Lần này có hơi quá rồi." Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm điềm nhiên như không có việc gì, đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu. Sở dĩ không nhìn Tần Mặc Diễm, bởi vì cô nàng này cả ngày cứ như búp bê silicon... Hắn nghi ngờ Tần Mặc Diễm có vấn đề về cảm xúc đối với sự thăng trầm của con người.
"Hắn đáng đời, ai bảo hắn động tay động chân với ngươi." Hàn Hiểu Hiểu nhìn Lý Uyên, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất là lẽ đương nhiên... căn bản không thấy mình có vấn đề gì...
"Ăn cơm đi." Lý Uyên lắc đầu, vừa nói vừa gắp một miếng thịt vào mâm của Trầm Nguyệt Doanh đang cúi gằm mặt. Lần sau mà còn có loại tình huống này, thà để hắn động tay trực tiếp đánh nhau còn hơn... Rơi vào tay hai nữ Diêm Vương này, đúng là bị tổn thương cả về tâm hồn lẫn thể xác...
Bốn người như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm... Tâm tính này khiến người xung quanh không khỏi ngẩn người... Đổi thành người khác có lẽ sẽ thừa lúc chưa ai báo cảnh sát hoặc bệnh viện chưa tìm đến gây sự, mau chóng rời đi... Có điều cả bàn này bốn người... Hai cô là nữ Diêm Vương của cục thành phố... Một người mặt dày hơn cả tường thành... Đối diện với bao nhiêu ánh mắt soi mói, một chút khó xử cũng không có...
"Chuyện của hai người làm tới đâu rồi?" Hàn Hiểu Hiểu thong thả ăn cơm, mơ hồ hỏi một câu.
"Còn chưa xong xuôi, buổi chiều còn phải qua đó một chuyến." Lý Uyên vừa ăn cơm ngấu nghiến vừa thấy Trầm Nguyệt Doanh gạt miếng thịt mỡ trong mâm ra không ăn, liền không khách khí gắp luôn từ mâm của nàng... Trầm Nguyệt Doanh thấy vậy, tay khựng lại... Khóe miệng vô thức mím một cái đầy hàm xúc... Hàn Hiểu Hiểu thấy thế, trực tiếp gắp hết chỗ thịt trong mâm và một nửa cơm của mình cho Lý Uyên.
Tần Mặc Diễm liếc mắt nhìn Hàn Hiểu Hiểu và Trầm Nguyệt Doanh, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng lộ ra một tia khinh thường cười nhạt... Lý Uyên vừa nhét một miếng cơm vào miệng, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu đưa tay ra về phía Tần Mặc Diễm.
Tần Mặc Diễm nhìn bàn tay Lý Uyên đột ngột đưa ra trước mặt, thần sắc hơi khựng lại... đầu ngón tay và môi giật giật... Vừa nâng đũa lên, muốn gắp miếng thịt trong mâm cho hắn... Lý Uyên thấy Tần Mặc Diễm đột nhiên gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào lòng bàn tay mình... mặt ngây ra...
"Đưa dao cho ta..." Lý Uyên liếc mắt... rồi nhanh chóng nhét miếng thịt kho tàu trong lòng bàn tay vào miệng... Đũa của Tần Mặc Diễm khẽ khựng lại...
"Ngoài kia nguy hiểm quá, về nhà ta sẽ trả lại cho ngươi." Lý Uyên tiếp tục giơ tay về phía Tần Mặc Diễm, mắt nhìn vào túi áo của Tần Mặc Diễm... Một bộ dáng nếu ngươi không đưa ta sẽ tự lấy... Tần Mặc Diễm nhìn chằm chằm Lý Uyên một lát, vẫn là buông đũa, đưa tay lấy con dao phẫu thuật không có lưỡi trong túi áo đưa vào tay Lý Uyên.
Lý Uyên nhanh chóng cất kỹ con dao thuật, cùng lúc đó. Bên ngoài nhà hàng, một cô nàng tóc xoăn màu rượu vang là Tống Vân Hi đang vuốt ve một con dao khắc, vừa đi về phía khu nội trú cao ốc. Khuôn mặt tinh xảo và dáng người mỹ lệ của nàng khiến ai nấy đều không khỏi ghé mắt nhìn theo. Nụ cười ngây thơ, trong sáng tựa thiên sứ trên mặt nàng cũng khiến người khác kinh diễm...
"Hôm nay sao nhà ăn đông người thế?" Tống Vân Hi đi ngang qua nhà hàng, thấy bên ngoài tụ tập một đám người, không nhịn được lẩm bẩm.
"Theo xác suất thì, càng đông người, tỷ lệ ngươi xuất hiện càng lớn mà..." Tống Vân Hi liếc mắt, đột nhiên dừng bước, nhẹ nhàng liếm môi một cái.
"Đừng để ta bắt được ngươi, tên chuột nhắt đang trốn trong đám người kia..." Tống Vân Hi vừa nhỏ giọng nói một mình, vừa cúi đầu si mê vuốt ve con dao khắc trong tay.
"Hắc hắc, ngươi tưởng ngươi trốn được sao?" Tống Vân Hi đột ngột ngẩng đầu, khẽ cười một tiếng, nhưng nụ cười ấy tràn đầy hơi thở nguy hiểm... Đúng lúc Tống Vân Hi định nhấc chân đi vào nhà hàng, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình từ phía khu nội trú... Tống Vân Hi vừa quay đầu, liền thấy ba mình là Tống Chí Nghiệp đang đứng dưới lầu khu nội trú ngoắc tay với mình. Tống Vân Hi nhìn Tống Chí Nghiệp khẽ nhíu mày, khí tức nguy hiểm trên người đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
"Haiz, ta biết ngươi sẽ không ở đây mà, hắc hắc, thế nhưng sao gần đây ta cứ cảm giác ngươi sắp xuất hiện nhỉ, cái cảm giác vừa hưng phấn vừa ủ rũ này đúng là làm người ta phiền não mà..." Tống Vân Hi liếc nhìn nhà hàng lần cuối, trên mặt nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên rồi hướng phía khu nội trú cao ốc đi đến. "Thế nhưng cảm giác này, có thể khiến ta phấn khởi và linh cảm tăng gấp bội!"
"Tiểu Hi, con đi giúp ba chăm sóc Tuấn Anh một chút, ba thấy tinh thần của nó có vẻ không ổn, ba đang có việc phải về cục." Tống Chí Nghiệp thấy Tống Vân Hi đến gần, nhìn thấy con bé mặt tươi cười, cũng thoáng yên tâm... Sau đó ông chỉ vào khu vực trong viện, chỗ mà Lý Tuấn Anh vừa đi qua.
"Con không đi, con muốn về phòng vẽ tranh." Tống Vân Hi nghe xong lập tức từ chối, rồi muốn đi vào bên trong.
"Người ta là vị hôn phu của con, con đi nhìn một chút sao? !" Tống Chí Nghiệp thấy thế, lập tức ngăn Tống Vân Hi lại. Tống Vân Hi vừa nghe Tống Chí Nghiệp nói, sắc mặt đột ngột thay đổi, thần sắc trong nháy mắt từ nắng ấm ngày hè trực tiếp chuyển sang cái lạnh thấu xương của mùa đông... Ánh mắt cũng trong nháy mắt lạnh như băng, sắc như dao nhọn... Dù Tống Vân Hi không hề quay đầu nhìn lại, nhưng Tống Chí Nghiệp cũng đã có thể cảm nhận được rõ ràng cái khí tức bạo ngược quen thuộc đang cuồng bạo bùng lên từ trên người Tống Vân Hi...
"Không... không phải ý ba, là ý của ông nội con... Vừa rồi ông nội con mới dặn..." Cảm giác được sự thay đổi của Tống Vân Hi, Tống Chí Nghiệp lúc này nói năng cũng bắt đầu lắp bắp... Cơ thể vô thức lùi về phía sau hai bước...
"Trong cục ba có việc gấp, ba đi trước, con đừng quên lời ông dặn... Việc các con thông gia từ nhỏ cũng là do ông con sắp đặt... Không có liên quan gì tới ba cả..." Tống Chí Nghiệp nói xong, trực tiếp quay người vội vã rời đi... Sợ chậm một bước, liền sẽ trở thành vong hồn dưới dao của Tống Vân Hi mất... Chỉ là vẻ mặt đó, sao mà thấy cứ chột dạ... Tống Vân Hi đứng tại chỗ, đôi mắt sắc bén như dao không ngừng lóe lên những tia hào quang đáng sợ...
"Nếu không phải tại vì ông nội cản, năm đó A Vĩ vì bỏ ta mà theo ngươi, thì ngươi cũng nên chết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận