Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 83: Còn cần không? Ta cho ngươi thêm đâm mấy châm a?

Chương 83: Còn muốn không? Ta cho ngươi thêm vài nhát nữa nhé?
Trần Khinh Tuyết cau mày, hai tay ôm đầu.
Giọng nói rất nhẹ, lại có chút suy sụp.
Sắc mặt có chút thần kinh thác loạn, trông vô cùng khó coi.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của Lý Uyên, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng trượt xuống từ khóe mắt.
Cảnh tượng này khiến trái tim Lý Uyên đau nhói lo lắng.
"Hệ thống, ta hiện tại tình nguyện ngươi chưa từng xuất hiện, để ta làm một kẻ xuyên không phế vật nhất!"
"Như vậy, ký chủ có khả năng sẽ chết."
"Mẹ nó, ta bây giờ còn khó chịu hơn cả chết! Lương tâm của ta đang khiển trách từng tế bào trên người, ta giống như một tai họa ngàn năm! Giờ có nhảy xuống sông Hoàng Phố cũng không rửa sạch được tội nghiệt trên người, lúc đó ngươi đã đảm bảo với ta là mỗi người bọn họ đều không sao mà!"
"Qua sự đo lường tính toán tinh vi của hệ thống, bất kỳ bạn gái cũ nào của ký chủ cũng sẽ không vì nguyên nhân từ ký chủ mà trực tiếp hoặc gián tiếp t‌ử v‌o‌ng."
"Khốn kiếp, dựa vào cái gì chúng ta cùng nhau gây nghiệt, chỉ có mình ta bị lương tâm khiển trách, ông đây sớm muộn sẽ áp ngươi trước mặt các nàng, từng người quỳ xuống xin lỗi!"
"Cô nương, cô không sao chứ? Nếu không cô vào trong ngồi một lát, bình tĩnh lại trước đã."
Thang Gia Minh thấy trạng thái của Trần Khinh Tuyết cực kỳ không ổn.
Biểu hiện càng ngày càng suy sụp.
Muốn dìu cô vào nghỉ ngơi, nhưng tay còn chưa chạm vào Trần Khinh Tuyết.
Đã bị cô phản xạ có điều kiện lập tức tránh né.
"Hiểu Hiểu, Mặc Mặc, nhanh đi dìu cô ấy vào trong."
Lý Uyên thấy chứng trầm cảm của cô sắp bùng phát mạnh, vội vàng đứng dậy.
Từ trong túi lấy ra một bao kim châm y học cổ truyền.
Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc không quan tâm đến mối quan hệ đặc thù giữa đối phương và Lý Uyên.
Vội vàng dìu Trần Khinh Tuyết vào phòng nghỉ.
"Đè cô ấy lại, đầu óc cô ấy bây giờ đang hỗn loạn, có chút không phân biệt được ảo giác và hiện thực."
Biểu hiện của Lý Uyên nghiêm trọng.
Trần Khinh Tuyết đã lâm vào sự hoài nghi bản thân to lớn, tùy ý hai người ép mình ngồi xuống ghế.
Chỉ là đôi mắt vẫn gắt gao nhìn Lý Uyên đang đi tới.
Đôi mắt mê man, sợ hãi, hoài nghi thậm chí tuyệt vọng kia.
Hạ Hân Di bên cạnh Lý Uyên đã ngây người.
Mặc dù trước đó cô đã nói nếu như mình lại mất đi Lý Uyên, sớm muộn gì cô cũng phát điên.
Nhưng giờ phút này, khi thật sự đối diện với một người có tinh thần bất ổn.
Hơn nữa có khả năng vẫn là do cùng một nguyên nhân gây ra.
Trong lòng vẫn bị một cú sốc rất lớn.
"Ngươi, thật sự là A Nhạc sao?"
Nhìn Lý Uyên càng lúc càng gần mình.
Cảm xúc của Trần Khinh Tuyết đột nhiên dịu lại.
Chỉ là toàn thân vẫn run rẩy không tự chủ.
Cô muốn giơ một tay lên chạm vào Lý Uyên để phán đoán đây rốt cuộc là ảo giác hay không.
Nhưng hai tay đang bị Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc giữ chặt...
"Buông cô ấy ra đi."
Lý Uyên liếc mắt ra hiệu cho hai người.
Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc mới buông cánh tay của Trần Khinh Tuyết ra.
Bàn tay trắng nõn tinh tế của Trần Khinh Tuyết chậm rãi đưa về phía Lý Uyên.
Ngay lúc sắp chạm vào tay Lý Uyên.
Lý Uyên đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương mềm yếu của Trần Khinh Tuyết.
Sau khi bắt mạch cho cô.
Trong ánh mắt mở to của Trần Khinh Tuyết, không đợi cô có phản ứng.
Lý Uyên nhanh chóng cầm lấy một cây kim châm trên bàn.
Bóp chuẩn vị trí rồi trực tiếp đâm một nhát vào cánh tay Trần Khinh Tuyết.
Sau đó là nhát thứ hai, thứ ba.
Ngoại trừ chính Trần Khinh Tuyết.
Tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được mà rụt người lại.
Khóe mắt Thang Gia Minh giật giật, định tiến lên ngăn cản, nhưng nghĩ lại thì vẫn không hành động.
Trần Khinh Tuyết ngơ ngác nhìn Lý Uyên.
Tùy ý hắn châm cứu trên người mình.
"Lý Uyên còn biết châm cứu sao?"
Hạ Hân Di hai mắt long lanh nhìn Lý Uyên mặt mũi tràn đầy chuyên chú và nghiêm túc.
Không nhịn được mà kéo Trần Mặc Mặc hỏi.
Người ta nói đàn ông chuyên chú là đẹp trai nhất, trước đây cô chưa bao giờ thấy Lý Uyên có mặt này.
"Ừ, tôi nghe chị Hiểu Hiểu nói rồi."
Trần Mặc Mặc cũng mặt mũi tràn đầy vẻ sùng bái, nhìn Lý Uyên không rời mắt.
"Cô nhẫn một chút, mấy nhát sau sẽ hơi đau đấy."
Lý Uyên sau khi đã đâm cho Trần Khinh Tuyết bốn năm nhát kim thì nhẹ tay đặt cô xuống bàn.
Một tay nhẹ nhàng giữ đầu cô lại.
Tay còn lại cầm kim chuẩn bị đâm tiếp.
Cảm xúc của Trần Khinh Tuyết đã cơ bản ổn định trở lại.
Cơ thể cũng không còn run rẩy.
Đôi mắt mê man bất lực cũng dần khôi phục lại sự tỉnh táo.
Lý Uyên nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô, trong lòng không ngừng thở dài.
Bệnh của cô bé này ban đầu không nặng, có thể đối chứng điều trị thì sẽ không sao.
Nhưng mấy năm nay cô ấy đi khám bác sĩ uống quá nhiều thuốc.
Những loại thuốc sai bệnh kia chỉ có thể áp chế triệu chứng của cô, căn bản là không chữa khỏi bệnh.
Huống hồ thuốc có ba phần độc.
Càng uống thuốc lâu, triệu chứng càng bị đè nén.
Bệnh tình cũng càng trở nên chậm và sâu.
May mắn kỹ năng của tên khốn này cũng coi như lương tâm.
Y thuật Trung y tinh thông chắc chắn không thành vấn đề trong việc trị dứt điểm bệnh này.
Nếu không thì có băm hắn ra 240 mảnh cho chó ăn cũng không đủ để chuộc tội!
"Ngươi đang làm cái gì? Mau bỏ tay bẩn của ngươi ra, thả em gái ta ra!"
Trần Vũ Hoa đợi mãi không thấy Trần Khinh Tuyết trở về, đột nhiên tức giận chạy vào.
Nhưng nhanh chóng bị Thang Gia Minh ngăn lại.
"Ta đang chữa bệnh cho em gái ngươi, bệnh của nó không thể kéo dài thêm được nữa."
Lý Uyên liếc nhìn Trần Vũ Hoa một cái.
Nhưng rõ ràng là Trần Vũ Hoa không tin.
"Ngươi bỏ kim xuống cho ta, bằng không đợi ta ra khỏi đây ta sẽ gi·ết c·h·ết ngươi."
Hai tay bị còng, Trần Vũ Hoa không thể thoát khỏi Thang Gia Minh, chỉ có thể chửi rủa Lý Uyên.
Lý Uyên bất đắc dĩ liếc nhìn Trần Khinh Tuyết.
Ánh mắt hai người giao nhau, khuôn mặt tuyệt sắc gần ngay trước mắt khiến Lý Uyên trong lòng không khỏi run lên một hồi.
"Anh, anh đừng nói nữa."
Môi son nhỏ nhắn của Trần Khinh Tuyết khẽ mở.
Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Lý Uyên một giây nào.
"Nếu như đây là một giấc mơ, vậy thì cứ để tôi mãi mãi ngủ yên như thế này đi," Trần Khinh Tuyết nhìn Lý Uyên, đột nhiên dùng một giọng nói chỉ hai người mới nghe được thì thầm.
Lý Uyên nhìn khuôn mặt cô phủ đầy nước mắt.
Không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
"Không sao, đây không phải mơ, cô sẽ không sao đâu."
Lý Uyên nói xong, hai cây kim hơi to một chút cắm xuyên qua mái tóc đen mượt như thác nước của Trần Khinh Tuyết, đâm vào da đầu.
Lý Uyên dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoay chuôi kim.
Trần Khinh Tuyết hơi nhíu mày.
Nhìn thủ pháp châm cứu điêu luyện của Lý Uyên, những người khác đều có chút xúc động trước phương pháp châm cứu Đông y thần bí này.
Chỉ có Lý Uyên thầm nghiến răng, hắn cần kiểm soát tốt lực đạo của từng thớ cơ ngón tay.
Mỗi lần xoay chuôi kim gần như là dùng toàn bộ sức lực trên người để phối hợp.
Khoảng chừng hai phút đồng hồ sau, trạng thái tinh thần của Trần Khinh Tuyết đã có chuyển biến tốt đẹp rõ rệt.
Bốn cô gái Hạ Hân Di nhìn Lý Uyên với ánh mắt phát sáng, hận không thể bắt hắn lại tại chỗ rồi ăn hết.
"Có lẽ do cô uống thuốc lung tung quá nhiều, uất khí trong cơ thể bị ép xuống quá sâu, bình thường trông thì không sao, nhưng chỉ cần một kích động nhẹ là dễ tái phát."
Lý Uyên chậm rãi rút hết tất cả kim châm trên người Trần Khinh Tuyết ra, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn vừa định đưa tay lau mồ hôi.
Thì đã thấy bốn bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc đồng loạt đưa lên trước mặt hắn.
Cảm nhận được bốn ánh mắt hung ác đang va chạm trước mặt.
Toàn thân Lý Uyên cứng đờ trong giây lát, mồ hôi nóng lập tức biến thành mồ hôi lạnh.
"Nếu không tôi cho cô thêm mấy nhát nữa nhé?"
"Được....được....."
P/S: Xin quà miễn phí ạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận