Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 85: Rõ ràng xử phạt là Lý Uyên, kết quả bị đánh là Trần Vũ Hoa

Chương 85: Rõ ràng người bị xử phạt là Lý Uyên, kết quả người bị đánh lại là Trần Vũ Hoa.
Thấy Hạ Hân Di mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không để đối phương chút thể diện nào. Trong lúc nhất thời, Hàn Hiểu Hiểu nhìn Hạ Hân Di với ánh mắt trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Trần Khinh Tuyết bị hai người này chuyển tới chuyển lui khiến cho có chút mờ mịt. “Ngươi nói, ca ta hắn báo cáo A Nhạc sao?” Trần Khinh Tuyết nhìn Hạ Hân Di, từng chữ từng chữ hỏi. “Đúng vậy đó, chính ca ruột của ngươi báo cáo đem bọn ta vào đây, thiếu chút nữa làm hắn phải ngồi tù! Giáo dục gia đình nhà các ngươi thật tốt quá ha, chuyện gì xấu xa ca ngươi cũng làm hết.” Hạ Hân Di nói xong liền kéo kéo tay Lý Uyên, sau đó liếc mắt nhìn Trần Khinh Tuyết với ánh mắt khó hiểu. Ý là, hai ngươi một nhà giáo dục ra, ca ngươi không ra gì thì ngươi cũng chẳng ra gì. . . . Một bên Lý Uyên đang cảm thấy cứ ở thêm một giây nữa cũng là một sự dày vò, thấy mình cũng trực tiếp bị xem như công cụ chiến tranh của các nàng. Trong nháy mắt khóe miệng giật giật. Mở miệng ra cũng vẫn không dám nói gì. . . . Thôi được rồi, bây giờ đến cả lỗ mũi hắn thở ra cũng là sai rồi. . . . Tự mình tạo nghiệp, đáng đời phải chịu hậu quả xấu này. . . . “Thật sao?” Dương Khinh Tuyết nhìn Lý Uyên, ánh mắt ôn hòa dần dần lạnh xuống. . . . “Ngươi muốn làm gì?” Hạ Hân Di thấy Trần Khinh Tuyết dường như đã bị mình thành công chọc giận. Trong lòng có chút hả hê. Không thèm nhìn mà ngay lập tức hướng về Hàn Hiểu Hiểu. Chuẩn bị sẵn, nếu Trần Khinh Tuyết động thủ thì liền nhất cử bắt lấy nàng ta! Bên ngoài cửa, Trần Vũ Hoa đang bị Thang Gia Minh giữ lấy, đầy mắt không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt không hợp lẽ thường đến mức hoài nghi nhân sinh này. “Tiểu Tuyết. . . Ngươi. . . Ngươi đang làm gì vậy a?” Trần Vũ Hoa cất giọng nói như sắp khóc đến nơi. . . Việc ba cô nàng không biết ở đâu ra cùng tranh giành một gã đàn ông với mình thì thôi không nói. Một sự việc chẳng giống lẽ thường Quy Ly Phổ, dù sao thì cũng không có liên quan gì tới hắn cả. Thế nhưng khi cô em gái thân yêu của hắn cũng ở trong đó. Hắn còn có chút lòng tin có thể uy hiếp, dụ dỗ cái con nhãi nhép kia. Nhưng bây giờ tình huống là như thế nào vậy chứ? ! Tại sao? Tại sao đến cả em gái của hắn cũng tham gia vào rồi! ! Hiện tại hắn có lý do để nghi ngờ bản thân mình cũng đã bị lây bệnh tâm thần. Màn này trước mắt chỉ là ảo giác của hắn mà thôi. . . . “Cảnh quan, có lẽ ta cần đi gặp bác sĩ. . . .” “Gặp bác sĩ gì, pháp y ngươi có muốn gặp không? Ở đây bọn ta đã có sẵn rồi, em gái ngươi đều đã bị lôi vào, đang quyết đấu cùng tình nhân đó, những chuyện xấu xa ngươi làm đều bị người ta nắm được điểm yếu rồi, lôi cả em gái của mình vào." Thang Gia Minh đang xem kịch hay, kỳ lạ nhìn Trần Vũ Hoa đang thất hồn lạc phách. “Ngươi là ca ca kiểu gì vậy chứ?” Thang Gia Minh nói như một nhát dao sắc bén, bất thiên bất ỷ đâm thẳng vào trái tim của Trần Vũ Hoa. Khiến Trần Vũ Hoa trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại. Đúng lúc hắn nhìn thấy Trần Khinh Tuyết đi về phía mình. Vẻ mặt Trần Vũ Hoa vui mừng. “Tiểu Tuyết, ngươi đã tỉnh lại rồi, làm ta sợ muốn c·hết, mới nãy ngươi lại lên cơn, lôi kéo cái tên Tiểu Xích kia không chịu buông, ca ngươi lo lắng muốn c·hết." Còn Thang Gia Minh thì đã nhìn ra đại mỹ nữ kia là người không có ý tốt. Vội vàng sợ hãi buông Trần Vũ Hoa ra, cố mình trực tiếp chạy xa. . . Trần Vũ Hoa thoát khỏi tay Thang Gia Minh, tiến lên liền muốn kéo Trần Khinh Tuyết ra khỏi phòng nghỉ. Nơi này thật sự quá nguy hiểm. Những việc xảy ra ở bên trong hoàn toàn đảo lộn thế giới quan cố hữu của hắn từ nhỏ đến lớn, giống như nơi đây có quy tắc riêng của nó vậy. . . . Nhưng vừa duỗi ra bàn tay mang theo còng số 8, Trần Khinh Tuyết đã vội vã tránh né. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần Khinh Tuyết khi nhìn mình. Trong nháy mắt Trần Vũ Hoa có chút đầu óc choáng váng. “Tiểu Tuyết, thân thể ngươi không tốt, mau về nhà trước đi, tự mình lái chiếc xe kia, ta sẽ nhờ bạn tới đón ngươi, ca ngày mai sẽ tìm người lo cho ta ra ngoài, đợi đến ngày mai ca về nhà dẫn ngươi đi khám bác sĩ.” Trần Vũ Hoa nhìn Trần Khinh Tuyết có chút khác thường, chỉ có thể cho rằng là do cô đang lên cơn bệnh. Lấy điện thoại di động ra từ trong túi muốn gọi cho đám bạn bè đến đón người. Nhưng liền bị Trần Khinh Tuyết ngăn lại. “Ca, ta không sao.” Trần Khinh Tuyết nhìn vẻ mặt quan tâm của Trần Vũ Hoa, sắc mặt trở nên dịu dàng. Thấy thế Trần Vũ Hoa vui vẻ gật đầu. “Vậy ngươi trên đường cẩn thận một chút, ngày mai ta sẽ thay ngươi thu thập cái tên dám động tay động chân với ngươi Tiểu Xích kia." Trần Vũ Hoa hung tợn liếc nhìn Lý Uyên một cái. Sau đó vừa nhìn cô em gái ruột bên cạnh mình. Trong lòng càng thêm quyết tâm, nhất định phải dạy dỗ tên nhóc nghèo này một trận. Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới nói xong, trong đầu hắn còn đang suy nghĩ đến việc ngày mai sẽ đánh Lý Uyên như thế nào. Mang hình ảnh Lý Uyên quỳ gối trước mặt hắn xin tha ra khoe cho cô em gái xem. Bỗng nhiên cảm thấy trước mắt một bàn tay hư ảo chợt lóe lên. “Bốp!” Một âm thanh chát chúa vang dội đột ngột vang lên trong phòng nghỉ. Cơn đau rát bỏng cách 2 giây mới truyền đến khiến não Trần Vũ Hoa hoàn toàn bị sốc. Hàn Hiểu Hiểu cùng Hạ Hân Di mấy người thấy tình huống này cũng đột nhiên bối rối. Hàn Hiểu Hiểu, Hạ Hân Di cùng Lưu Tử Diệp không khỏi nhìn nhau. Cảm thấy tình huống hơi không ổn. Đây. . . . . Cái cô mới tới này cũng quá dữ dội đi? ! Đây chính là anh trai ruột của cô, anh ruột đấy, trực tiếp tát người ta trước mặt mọi người sao? ! Trong mắt mấy người tràn đầy kinh ngạc. . . . Đến cả người cầm đầu như Hạ Hân Di cũng hoàn toàn không nghĩ tới. Cô nương này lại dữ dội đến mức dám trực tiếp động thủ với cả anh trai ruột? ! Việc này làm cô không khỏi suy nghĩ, nhỡ đâu sau này nếu như chị của cô và Lý Uyên bất hòa thì. . . . Cô ấy sẽ trước mặt bao nhiêu người mà tát chị mình một cái sao? Người trước giờ không sợ trời không sợ đất như cô trong nháy mắt đã bị dọa đến mức lui về sau một bước. Nắm lấy cánh tay Lý Uyên mới có được cảm giác an toàn. Lý Uyên bất đắc dĩ nhìn thoáng qua ngôi sao tai họa, đến đâu cũng có thể gây nên chiến tranh. Vốn dĩ định sẽ giáo dục lại nha đầu này. Nhưng thấy cô mở to hai mắt, có chút áy náy, lại có chút rụt rè nhìn mình. Cái dáng vẻ nhìn mà thương này. Không sao trách mắng được. “Ngươi đúng là sợ thiên hạ không loạn, cái gì cũng dám nói ra ngoài." Lý Uyên đành phải an ủi, xoa đầu Hạ Hân Di đang có chút chột dạ. "Nhưng, nhưng là em nói sự thật mà. . . . Dù sao nếu là ca của em mà làm ra những chuyện đó, đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà rồi. . . ." Hạ Hân Di một bên như một con mèo hưởng thụ lấy Lý Uyên vuốt ve. Một bên lại bĩu môi có chút không phục. “Với lại ai biết cái bà cô điên này hung dữ như vậy, còn hơn cả cọp cái, đến cả anh ruột của mình cũng dám đánh. . . .” “Thôi, ngươi mau đừng nói nữa. . . .” Lý Uyên vừa nghe thấy ngôi sao tai họa này lại bắt đầu phát động kỹ năng. Vội vàng che cái miệng nhỏ bị từ bé nuông chiều của Hạ Hân Di lại. Sau đó vụng trộm nhìn thoáng qua Trần Khinh Tuyết, rồi lại lén liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu. "Ta cô nương, ngày nào đó ngươi bị đánh ngươi cũng đừng kéo ta làm bia đỡ đạn. . . .” Lý Uyên xoa xoa mồ hôi trên trán. Nha đầu này từ nhỏ đến lớn thật sự là ai cũng chiều chuộng nó, cái gì cũng dám nói. “Ta, ta thế nhưng là người phụ nữ của ngươi mà.” Hạ Hân Di trong miệng lẩm bẩm, mở to mắt nhìn Lý Uyên một cách khó tin. Lý Uyên bất đắc dĩ gõ nhẹ lên đầu nàng. "Có ngươi, đúng là phúc khí của ta rồi!” “Yên tâm đi, ta chỉ không nhịn được mới nói lung tung trước mặt ngươi thôi, trước mặt người khác ta sẽ rất lạnh lùng, bọn họ muốn nghe ta nói chuyện cũng chẳng được nữa là." Hạ Hân Di ôm đầu, cọ xát vào cánh tay của Lý Uyên. “Thì ra là thế, vậy ngươi liền mặc sức gây chuyện cho ta đi. . . .” Lý Uyên nhìn thoáng qua Trần Khinh Tuyết đang giương cung bạt kiếm, rồi lại nhìn người cầm đầu gây sự nhưng xem việc này chẳng liên quan đến mình là Hạ Hân Di. Ngọn lửa từ đầu đã bùng cháy tới giờ, giờ mới thực sự nổ tung. . . . Việc này đã làm người ta xảy ra mâu thuẫn gia đình rồi. Lý Uyên lúc này thật sự đã có chút muốn chết không được. . . .
P/s: Hãy nhấn vào những phần quà miễn phí nhé, cảm ơn. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận