Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 484: Ngươi cũng là bạn gái cũ?

Chương 484: Ngươi cũng là bạn gái cũ? Ân Thư Nghiêu nghe xong lại trực tiếp bị đánh đòn cảnh cáo... Việc mình có hành động nhỏ bị vạch trần còn chưa tính... Vậy mà Khương Khinh Ca lại nói cô ấy hiểu rõ tên đàn ông kia... Câu nói này phát ra tín hiệu còn nguy hiểm hơn cả bị vạch trần. Ân Thư Nghiêu nhìn chằm chằm Khương Khinh Ca một hồi, lại cố nén khó chịu trong lòng, liếc nhìn Lý Uyên. Cảm giác mình mà còn nán lại, chắc chắn tim sẽ tan nát mất. Lúc trước, tràn đầy tự tin hắn đã thề trong lòng đời này không phải Khương Khinh Ca thì không cưới. Thế nhưng từ trước đến giờ quen thói quen chỉ trích người khác, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cũng bị chỉ trích... Đầu óc rối loạn, hiện tại hắn thực sự cần yên tĩnh một chút... "Tiểu Khương, ta nhớ ra phòng thí nghiệm còn có chuyện đặc biệt quan trọng, ta không thể đưa cô đến bệnh viện... Đợi tối nay ta sẽ liên lạc lại với cô..." Lần đầu tiên cảm nhận được thất bại toàn diện, Ân Thư Nghiêu đã lựa chọn trốn tránh... Và vô thức xóa bỏ cả đoạn vừa rồi, trực tiếp quay về cái lúc Khương Khinh Ca thổ huyết... Nói xong, Ân Thư Nghiêu miễn cưỡng nở một nụ cười, quay người đi về phía trường học. Có một nữ sinh xinh đẹp thấy vậy lập tức chạy đến bên cạnh Ân Thư Nghiêu, muốn an ủi hắn. Nhưng Ân Thư Nghiêu thậm chí không thèm nhìn cô gái, trực tiếp lắc đầu từ chối sự gần gũi của cô ta. Mọi người nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Ân Thư Nghiêu chậm rãi rời đi, so với vẻ hăng hái lúc mới đến quả là một trời một vực. Trong phút chốc, không ít người cảm nhận được một nỗi buồn man mác... Đó là Ân lão sư nổi tiếng khắp trường học của toàn bộ nữ sinh mà... Chỉ cần hắn muốn liền có vô số nữ sinh xếp hàng tranh nhau yêu mến. . . Cho dù chỉ là một đêm tình, các nàng cũng sẽ chạy theo như vịt... Một người đàn ông như vậy cũng giống người bình thường si tình, cũng đều vì tình mà đau khổ sao...? Sau khi bóng lưng của Ân Thư Nghiêu dần khuất khỏi tầm mắt, mọi người lại lần nữa hướng ánh mắt về phía Lý Uyên... Đa số người đều tràn đầy ngạc nhiên và khó hiểu đối với người đàn ông xa lạ này. Các nam sinh vừa từ trong lớp học bước ra, nếu như trước đây vẫn còn nghi ngờ về mối quan hệ giữa Lý Uyên với Khương lão sư cùng Trầm Nguyệt Doanh và Trần Mặc Mặc. Nhưng giờ phút này đã hoàn toàn bị khuất phục trước Lý Uyên... Tất cả những gì xảy ra vừa rồi đều đã bị mọi người ghi lại thành từng đoạn video ngắn. "Đi mau." Lý Uyên nhìn xung quanh người giơ điện thoại quay video càng lúc càng nhiều, lập tức kéo Khương Khinh Ca, gọi Trầm Nguyệt Doanh và Trần Mặc Mặc cùng đi về phía cổng trường. Khi nhìn thấy máy quay, trong lòng Lý Uyên bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác bất an mãnh liệt... Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh cũng lập tức dùng tay che nhẹ mặt, theo Lý Uyên đi ra bên ngoài. Chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi, từng đoạn video nhỏ đã lan truyền với tốc độ chóng mặt như bệnh dịch trong trường... So với bức ảnh buổi trưa còn kinh khủng hơn nhiều... Trong một phòng học nhỏ của trường, năm sáu nam nữ chen chúc bên nhau với biểu cảm phức tạp, đang cầm điện thoại tụm lại xem thứ gì đó... Họ không hề hay biết cánh cửa phòng học bị đẩy ra. Một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, giày cao gót màu đen, mái tóc dài đen nhánh được búi gọn, dung nhan tuyệt thế, dáng người cao gầy, thon thả, đang ôm một cuốn "Phương trình vi phân thường" bước vào phòng học. Tiếng giày cao gót nện xuống đất vang lên thanh thúy nhưng hơi nặng nề, những học sinh này lại không hề nghe thấy. Sự chú ý của họ hoàn toàn đắm chìm trong những video ngắn làm cho người ta sững sờ kia... Mãi đến khi người phụ nữ đặt sách giáo khoa lên bục giảng, mang theo một áp lực khó tả tiến lại gần, thì mới có người giật mình ngẩng đầu... "Kỷ giáo sư..." Hai nam sinh ngẩng đầu lên như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú... Sắc mặt trong nháy mắt thay đổi... Trong phút chốc, mấy người sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp... "Các em đang xem cái gì vậy?"... "Áp... " Cùng lúc đó, Lý Uyên vừa từ trong trường bước ra ngoài nắng đột nhiên hắt hơi một cái... "Anh sao vậy, dạo này sao cứ hắt hơi suốt thế, chúng ta đi bệnh viện khám xem sao?" Trần Mặc Mặc nhìn Lý Uyên, lo lắng hỏi. "Không sao, em quên y thuật của anh rồi à..." Lý Uyên lắc đầu. Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh thấy cũng đúng... Hắn đến cả ung thư ở bệnh viện lớn cũng bó tay cũng có thể khống chế được... "Tôi thấy vừa rồi nhiều người quay video lắm, Mặc Mặc cô không sao chứ?" Mấy người đi được mấy bước thì Trầm Nguyệt Doanh đột nhiên lo lắng nhìn Trần Mặc Mặc. Dù sao thì trước kia Trần Mặc Mặc cũng suýt bị cả mạng xã hội phong sát vì chuyện tình cảm. Mãi mới được Hạ Thị tập đoàn chấp nhận ký hợp đồng, dùng tài nguyên lớn để giúp cô nổi tiếng trở lại, nếu như vào thời điểm mấu chốt này mà lại xảy ra chuyện gì, có lẽ Trần Mặc Mặc sẽ không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa. "Cô xem tôi có phải là chất liệu làm minh tinh không?" Trầm Nguyệt Doanh vừa hỏi xong, Trần Mặc Mặc lập tức nhìn cô lắc đầu, cười hỏi ngược lại. Trầm Nguyệt Doanh nghe vậy sững sờ một chút. Thật tình thì tính cách của Trần Mặc Mặc như vậy... Cùng với không có đủ bối cảnh vững chắc... Đúng là hoàn toàn không phù hợp với một giới giải trí đầy cạnh tranh và lừa lọc. "Vậy sao cô lại trở thành minh tinh... ?" Trầm Nguyệt Doanh vô thức hỏi một câu. Những năm này, Trầm Nguyệt Doanh ngoại trừ việc học, đều đi làm thêm vào buổi sáng, không hề có một chút thời gian rảnh và sức lực để quan tâm đến chuyện giới giải trí... Nếu không phải ban đầu cô đặc biệt tìm kiếm thông tin thì chắc chắn cô cũng không biết một người tính cách nhu nhược như Trần Mặc Mặc lại lăn lộn trong giới giải trí, còn là bạn gái quốc dân nữa... "Tôi, tôi chỉ là để ai đó có thể vô tình nhìn thấy tôi mà thôi..." Trần Mặc Mặc cười giải thích. Nhưng câu giải thích này lại khiến cả Trầm Nguyệt Doanh lẫn Khương Khinh Ca đều ngây người ra một chút... Trầm Nguyệt Doanh không ngờ Trần Mặc Mặc lại chỉ vì không muốn bị hắn quên đi mà không có bất kỳ bối cảnh nào lại một mình xông vào giới giải trí. Cái nơi giới giải trí đó, một mình cô phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn trắc trở, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng? Có lẽ những gì Trần Mặc Mặc phải chịu đựng cũng chẳng kém những gì mà cô phải gánh vác trong những năm qua để lo cho gia đình. Trầm Nguyệt Doanh nhìn Trần Mặc Mặc, giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy bản thân càng không có cách nào tranh giành với những người phụ nữ này... Đã nhiều năm trôi qua, cô một mực đều vì gia đình mà chỉ có thể tranh thủ lúc tắm và lúc đi ngủ để nhớ đến hắn. Còn Khương Khinh Ca khi nghe Trần Mặc Mặc nói vậy, lại nhớ đến những lời khó hiểu mà Trần Mặc Mặc nói với mình trong phòng vệ sinh... Lúc này cô làm sao không biết cô ấy đang nói về ai... Ánh mắt Khương Khinh Ca ngay lập tức tập trung vào Lý Uyên và Trần Mặc Mặc. "Vậy cho nên, các người cũng là người yêu cũ hả?" Khương Khinh Ca gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi Lý Uyên và Trần Mặc Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận