Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 405: Cảm giác trước có sài lang sau có hổ báo

Chương 405: Cảm giác trước có sài lang sau có hổ báo
Vừa nhắc tới Hạ Hân Di, Tô Dạng vào phòng sau khi tất cả mọi người vừa yên tĩnh lại, trái tim kia trong nháy mắt lại trực tiếp bộc phát ra vô vàn sinh cơ..."Đúng vậy, lúc trước Hạ giáo hoa đều sớm đã đến, sao hôm nay vẫn chưa thấy người."Có người không nhịn được liếc nhìn danh sách lớp, vài người gan lớn đã @ Hạ Hân Di trong nhóm...
Nhỡ Hạ Hân Di không đến thì buổi họp lớp này liền mất đi một nửa ý nghĩa...
Bên trong phòng, Tô Dạng vẫn như cũ được mọi người vây quanh ngồi vào vị trí chủ tọa.
Chỉ là nàng vừa ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ thì trong đại sảnh đột nhiên vang lên một hồi âm thanh đàn piano gấp gáp.
Sau đó bên ngoài có người gọi tên Tô Dạng.
Tô Dạng nghe tiếng đàn piano, đã đoán được đại khái là ai, liền đứng dậy khẽ chau mày.
Những người khác thấy vậy cũng lập tức đứng lên đi theo Tô Dạng hướng đại sảnh đi đến.
Giờ phút này đại sảnh khách sạn vẫn có không ít người vây quanh.
Tất cả ánh mắt đều nhìn vào góc Tây Bắc, nơi một người đàn ông mặc sơ mi trắng có chút đẹp trai đang ngồi trước đàn piano.
Trên đàn còn để một bó hoa hồng lớn.
Ngón tay người đàn ông trên phím đàn không ngừng di chuyển với tốc độ cực nhanh, thân thể và đầu cũng theo động tác của ngón tay mà đung đưa có tiết tấu.
Màn biểu diễn kỹ thuật này dù rất phô trương nhưng quả thật khiến người xem thưởng thức và vừa lòng...
Nhất là khiến trái tim những người phụ nữ xung quanh dậy sóng kích động không thôi...
Mà khi Tô Dạng đi vào đại sảnh, ngón tay người đàn ông tựa như sợ làm kinh động đến giai nhân, tiếng đàn đột ngột chuyển từ cao vút kịch liệt sang dịu dàng nhu hòa.
Sự chuyển đổi lớn lao trước sau, ai cũng nhìn ra người đánh đàn là hướng đến Tô Dạng.
Một vài phụ nữ ghen tị nhìn Tô Dạng.
Nhưng nghĩ lại cũng rất hợp lý... Dù sao phụ nữ xinh đẹp như Tô Dạng quá hiếm có.
Nếu không có một đám đàn ông chất lượng cao theo đuổi mới là bất hợp lý.
Đa số đàn ông lập tức nhìn về phía Lưu Quân.
Người đánh đàn này nhìn về mọi mặt, từ phong cách ăn mặc, khí chất đến dáng vóc, đều rõ ràng cao hơn Lưu Quân không chỉ một bậc...
Giờ phút này, đối mặt với người đàn ông tràn ngập mị lực này.
Sự can đảm vừa rồi của Lưu Quân giờ có chút ít xấu hổ...
Lưu Quân đón nhận nhiều ánh mắt như vậy cũng cảm thấy toàn thân khó chịu...
Dù cho hắn có thêm gấp mười lần tự tin, hắn cũng không dám có ý nghĩ gì thực chất với Tô Dạng... !
Nhưng vì không mất công, cái nồi này hắn chỉ có thể gánh chịu.
"Cao Văn Khang, đừng làm trò này nữa."
Một khúc đàn xong, người đánh đàn tay cầm hoa hồng, tay cầm hộp nhẫn một mặt thâm tình đi đến trước mặt Tô Dạng...
Tô Dạng chỉ lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng nói lộ ra chút phiền chán và bất đắc dĩ.
Giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người đều bị hành động của Cao Văn Khang thu hút.
Hai chữ "cầu hôn" xuất hiện trong đầu mọi người.
Trong nhất thời, trong lòng tất cả đàn ông đồng loạt bộc phát một sự ghen tị...
Không giống với lúc Lưu Quân mời Tô Dạng thì không thèm để ý chút nào thậm chí có chút buồn cười...
Bởi vì người đàn ông trước mặt này nhìn sơ qua cũng biết xuất thân bất phàm, bản thân điều kiện cũng cực kỳ ưu tú.
Nếu muốn nói ai có thể xứng với người phụ nữ như Tô Dạng, người tên Cao Văn Khang này có lẽ đạt tiêu chuẩn tối thiểu...
Mà ở đây, chỉ có Lưu Quân là không hề quan tâm đến điều này...
Hắn hiện tại chỉ quan tâm đến công việc và sinh kế của mình...
Thấy mọi người không còn nhìn mình nữa, Lưu Quân lập tức lấy điện thoại ra xem mấy đơn đồ ăn bên ngoài đến đâu rồi...
Lý Cường đột nhiên đến gần Lưu Quân.
"Lưu Quân, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?"
Lý Cường một mặt chất vấn nhìn Lưu Quân, hiển nhiên vẫn còn để bụng về hành vi mời Tô Dạng đột ngột của Lưu Quân.
Hắn biết rõ Lưu Quân tuyệt đối không có khả năng có ý đồ lớn mật kia với Tô Dạng.
Khả năng cao việc này có liên quan đến Lý Uyên...
Mà khi Lý Cường nhìn thấy giao diện điện thoại của Lưu Quân, ba đơn đồ ăn khiến hắn sững sờ trong nháy mắt...
Tiếp đó liền lập tức hiểu ra tiểu tử này đang làm gì...
Nhìn ba đơn đồ ăn đều sắp được giao tới, trong lúc nhất thời Lý Cường không biết nên nói gì...
Trong lòng chỉ có thể nghĩ không nên trùng hợp bị Lý Uyên nhận đơn...
Nếu không người thành trò hề không chỉ có Lưu Quân... !
Nhưng thường sợ điều gì thì điều đó lại đến...
Lý Uyên giờ phút này đã cưỡi xe điện ULIKE đến bên ngoài quán rượu.
Xe còn chưa dừng hẳn, Lý Uyên đột nhiên hắt hơi một cái thật mạnh...
Chiếc xe điện ULIKE suýt chút nữa bị lật nghiêng...
Quay đầu nhìn thoáng qua, vị trí này có thể thấy rõ cửa hàng áo cưới mà hôm qua hắn và Hàn Hiểu Hiểu đã đến...
Lý Uyên thoáng thất thần có chút mất tập trung...
Luôn cảm thấy phía trước và phía sau giống như có sài lang và hổ báo vậy...
Nhưng với tư cách là một tài xế giao hàng nhanh nhất, dù có mãnh hổ hay sư tử cũng không thể cản được bước chân hoàn thành sứ mệnh của hắn...
Cũng đến còn có hai tiểu ca giao đồ ăn khác...
Ba người đi chung một đoạn sau đều dừng lại trước cửa quán rượu.
Nhìn tình hình, ba người có vẻ đều cùng mục đích là cái khách sạn này...
Hai người kia sau khi xuống xe mới thấy rõ trên xe Lý Uyên chỗ nào cũng treo đồ ăn...
Đếm kỹ một chút, không tính trong thùng giữ nhiệt, có khoảng bảy tám đơn.
"Huynh đệ... Anh giao như vậy liệu có lời không? Lỡ bị khiếu nại một đơn coi như hai ngày làm không công..."
Một tiểu ca tầm hai mươi mấy tuổi thực sự không nhịn được mà phun ra một câu...
"Hắn là trùm đơn hàng đấy... Bị khiếu nại thì cùng lắm thêm đồ ăn chứ."
Không đợi Lý Uyên mở miệng, một tiểu ca khác đột nhiên nhanh chóng nói ra...
"Ngoại trừ ngày đầu tiên ngẫu nhiên gặp bạn gái bị quá thời gian một đơn, chưa từng trễ quá một phút đồng hồ."
Lý Uyên dừng xe xong một tay lấy đồ ăn, một bên thuận miệng nói ra.
Một trong hai người kia rõ ràng không tin lắm, lập tức tiến lên nhìn thoáng qua chiếc điện thoại còn chưa kịp tháo xuống trên xe ULIKE của Lý Uyên.
Nhìn lộ tuyến và thời gian giao hàng ở trên, chỉ liếc một cái liền kinh hãi...
"Ca, anh giao đồ ăn bao nhiêu năm rồi?"
"Mau vào thôi."
Lý Uyên không có tâm trạng đứng tán gẫu với hai người, vẫy tay với hai người một cái rồi hướng phía khách sạn đi vào.
Hai người kia lập tức đuổi theo theo hai bên.
"Ca, hai ta có duyên quá, số đuôi giống nhau này.""Anh giao khu nào, chỗ anh có ký túc xá không?""Tốc độ này của anh chắc chắn kiếm được chục triệu một tháng?"Hai tiểu ca giao đồ ăn nhìn thấy thực lực khủng bố của Lý Uyên, ba người giống như đã quen vừa đi vừa trò chuyện...
Lý Uyên tranh thủ gửi tin nhắn cho Thang Gia Minh.
"Tôi ở khách sạn Đông Tinh, không có ấn tượng gì với Lâm Tư Vi cả."
Lý Uyên vừa ấn gửi đi, nhìn ba chữ Lâm Tư Vi...
Đột nhiên có một dự cảm không tốt...
Vừa định muốn thu hồi để hỏi Lâm Tư Vi là ai thì, hắn vừa chạy tới cửa khách sạn thì bị đám đông người đang vây lại bên trong thu hút sự chú ý.
Hai tiểu ca giao đồ ăn cũng sững sờ ở bên ngoài...
"Lâm cô nương, ta dẫn cô đi tìm hắn."
Bên trong điểm giao nhận nhanh, Thang Gia Minh nhìn tin nhắn định vị Lý Uyên gửi đến, lập tức vẫy tay với Lâm Tư Vi.
Lâm Tư Vi nghe xong ôm lấy Hứa Niệm Niệm cả người gần như bật dậy từ ghế...
Hứa Niệm Niệm cũng ôm chặt cổ Lâm Tư Vi, vui vẻ hoan hô một tiếng.
"Mẹ và ba cuối cùng cũng sắp đoàn tụ, Niệm Niệm sắp có ba rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận