Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 571: Ta muốn về nhà

Lại nhìn về phía Kỷ Ôn Ngôn, cái thân hình lồi lõm như hồ lô tuyệt đẹp kia... Vòng eo thon nhỏ, cặp mông lớn căng tròn cứ như được phác họa một cách hoàn hảo... Cùng với từ góc nhìn của Lý Uyên, có thể thấy rõ một mảng ngực trắng như tuyết phía trước... Khiến trong lòng hắn trong nháy mắt dâng lên một cỗ khí nóng...
"Ta đi vệ sinh, ngươi đi thu dọn phòng ngủ đi." Kỷ Ôn Ngôn phát hiện ánh mắt hừng hực của Lý Uyên giống như nhận được ám hiệu nào đó... Thân thể trong nháy mắt liền có chút nóng lên... Sau đó liền lập tức nói với Tống Vân Hi như vậy.
Tống Vân Hi vừa định hỏi việc đi vệ sinh có liên quan gì đến việc nàng thu dọn phòng ngủ thì Kỷ Ôn Ngôn đã kéo tay Lý Uyên đi về phía lầu hai...
"Không hay lắm đâu, Tống Ngọc Hi sẽ thấy." Lý Uyên làm sao không biết Kỷ Ôn Ngôn muốn làm gì, chính hắn cũng bị vòng một ngoại cỡ của Kỷ Ôn Ngôn làm cho giật mình.
"Ta đem cả nửa đời sau của mình đều hy sinh hết rồi, chẳng qua chỉ là để nhìn ngươi thêm vài lần." Đôi mắt Kỷ Ôn Ngôn có chút đỏ hoe nhìn Lý Uyên.
"Trương Duyệt Hân sớm muộn cũng muốn đưa ngươi về Bắc Kinh thôi, chúng ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, đến lúc đó ta sẽ tự thú để các nàng đưa ngươi đi." Kỷ Ôn Ngôn lần này giống như một người chỉ muốn hưởng lạc trước mắt vì biết đời người ngắn ngủi vậy, khiến Lý Uyên có chút ngây người ra... Trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì cho phải...
Kỷ Ôn Ngôn đúng là người bạn gái cũ táo bạo, thoải mái nhất mà hắn từng gặp...
"Ở dưới lầu cũng có nhà vệ sinh mà, ngươi lên lầu hai làm gì?" Tống Vân Hi vẫn chưa ý thức được sự tình, nhíu mày, một mặt khó hiểu nhìn hai người.
Kỷ Ôn Ngôn không thèm để ý đến Tống Vân Hi... Bởi vì một giờ sau đó, Tống Vân Hi vì quá buồn bực nên đã lên lầu, nghe thấy tiếng rên rỉ kiềm chế tới cực điểm, vừa như vui vẻ, lại như khó chịu từ trên truyền đến của Kỷ Ôn Ngôn thì đã hoàn toàn hiểu ra hai người này rốt cuộc đang làm gì...
Đứng ở trên bậc thang, mắt Tống Vân Hi trong nháy mắt mở to hết cỡ... Mặt cũng lập tức ửng đỏ lên một tầng giận dữ...
Nàng hoàn toàn không dám tin, Kỷ Ôn Ngôn vậy mà lại ngay tại lúc này, trong tình huống này đi làm cái chuyện đó! Nhưng cái âm thanh kia không ngừng kích thích tâm lý yếu đuối của Tống Vân Hi... Khiến cho nàng cứ ngây ngốc không nhúc nhích ở trên bậc thang.
Mãi cho đến khi không biết đã qua bao lâu, chân Tống Vân Hi cũng đã đứng tê, âm thanh ở trên lầu vẫn không có dấu hiệu dừng lại...
Tống Vân Hi không đi lên ngăn cản cũng không đi chất vấn... Dứt khoát liền ngồi phịch xuống bậc thang... Vừa nghe âm thanh ở trên lầu... Một bên hai tay chống cằm không biết đang suy nghĩ cái gì...
Đợi đến khi Kỷ Ôn Ngôn rên rỉ lên một tiếng cao vút cuối cùng thì âm thanh ở trên lầu mới dần dần lắng xuống.
Tống Vân Hi không kìm được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, trong con ngươi ánh lên thứ hào quang mờ ảo không rõ...
Lại qua hơn mười phút thu dọn chiến trường, Lý Uyên và Kỷ Ôn Ngôn vẫn còng tay nhau đi xuống từ cầu thang.
Khi thấy Tống Vân Hi đang ngồi trên bậc thang thì Lý Uyên và Kỷ Ôn Ngôn đều ngẩn người.
Vừa rồi, tiếng của Kỷ Ôn Ngôn Tống Vân Hi ở đây nhất định là nghe được...
Nhưng Tống Vân Hi lại ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng kỳ lạ nhìn Lý Uyên và Kỷ Ôn Ngôn... Khiến cho mặt Kỷ Ôn Ngôn vốn đang ửng hồng lập tức trở nên có chút xấu hổ...
"Tránh ra một chút." Ánh mắt Kỷ Ôn Ngôn có chút né tránh nhìn Tống Vân Hi, cố tỏ ra như vừa rồi không có gì xảy ra...
Tống Vân Hi có tâm hồn trong sáng bị phải sự trùng kích không hề nhỏ, vô ý thức liền nhường đường cho Kỷ Ôn Ngôn... Nhìn bộ dạng của nàng như thể đang sợ Kỷ Ôn Ngôn vậy...
Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên đều phát hiện ra sự khác thường của Tống Vân Hi, Lý Uyên định tiến lên hỏi han Tống Vân Hi thì đã bị Kỷ Ôn Ngôn kéo xuống lầu.
Tống Vân Hi có toàn bộ thế giới quan bị phải một sự đả kích to lớn cứ như vậy ngơ ngác nhìn bóng lưng của Kỷ Ôn Ngôn...
Đến khi Trương Duyệt Hân gọi chiếc xe ba gác chở đầy đồ lớn đồ nhỏ trở về, gọi người hỗ trợ thì Tống Vân Hi mới từ trong cú sốc vừa rồi chậm rãi lấy lại tinh thần...
"Ngươi làm sao vậy?" Khiêng đồ Trương Duyệt Hân thấy Tống Vân Hi có bộ dáng thất thần, lập tức liền cảnh giác.
Nàng quay lại nhìn Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên một cái, thấy bọn họ vẫn ổn ở trên ghế salon thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Vân Hi nhìn Trương Duyệt Hân, mấy lần muốn nói rồi lại thôi... Trong thế giới quan của nàng, việc Kỷ Ôn Ngôn coi nàng như không khí mà mây mưa với Lý Uyên còn đả kích nàng lớn hơn việc Kỷ Ôn Ngôn đâm nàng mấy nhát dao vào mặt nhiều...
"Ta muốn về nhà." Tống Vân Hi dọn một lát đồ, đột nhiên hướng về phía Trương Duyệt Hân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận