Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 95: Năm nhiệm bạn gái cũ lần nữa tề tụ một đường, có thể bắt đầu run rẩy

Chương 95: Năm người bạn gái cũ tụ họp một chỗ, có thể bắt đầu run rẩy.
Nghe tiếng gõ cửa, Lý Uyên trong lòng thầm kêu khổ. Hắn không cần nghĩ cũng biết, lúc này trăm phần trăm lại là bạn gái cũ! Lại thêm một người nữa, đợi ăn xong điểm tâm, các nàng có thể tụ thành một bàn mạt chược mất. . . . Thôi, đừng góp thành một trận chiến dịch là đã cám ơn trời đất rồi. . . . Trong lòng hắn cơ hồ đã dự cảm được, chờ ba người trong phòng tỉnh dậy sẽ xảy ra chuyện gì. . . .
Nhưng dù sợ hãi, cơ thể vẫn không dám chậm trễ một khắc mà đi mở cửa. Ngoài cửa, Trần Khinh Tuyết trong bộ trang phục trắng tinh khôi, xinh đẹp động lòng người đứng đó. Thấy Lý Uyên mở cửa, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt nhẹ nhõm, mang theo nét ôn nhu nhìn hắn. Nhưng khi Lý Uyên thấy hộp giữ ấm trong tay Trần Khinh Tuyết, hắn căn bản không thể nhẹ nhõm được. . . . Chỉ cảm thấy tâm tình càng lúc càng nặng nề. . . . Vấn đề này có lẽ còn tồi tệ hơn tưởng tượng. . . .
"Sao vậy? Thấy ta đến không vui à?"
Trần Khinh Tuyết thấy vẻ mặt Lý Uyên không được tự nhiên, đôi mày thanh tú liền khẽ nhăn lại. Lý Uyên vội vàng lắc đầu, "Không, không phải, vào nhà rồi nói."
Nhận lấy hộp giữ ấm từ tay Trần Khinh Tuyết, Lý Uyên kéo nàng vào trong phòng. Vừa vào nhà, ngửi thấy mùi thơm, Trần Khinh Tuyết còn chưa kịp nói gì. Đã thấy Hạ Hân Di đang ngủ say trên ghế sô pha. Cùng với trên bàn ăn có bánh bao, sữa đậu nành và một hộp giữ ấm giống hệt. Trần Khinh Tuyết lập tức hiểu ra vẻ mặt muốn khóc của Lý Uyên vừa rồi là vì chuyện gì.
"Xem ra em đến muộn rồi, không có chỗ cho em ngủ rồi." Trần Khinh Tuyết nhìn phòng ngủ chính và cánh cửa phòng khách đang đóng kín. Rồi cười nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt Lý Uyên, "Cháo sắp xong rồi đây. . . Hay là ăn xong rồi ngủ tiếp?"
Lý Uyên nhìn gương mặt tuyệt sắc đã quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, lúng túng chỉ về phía phòng bếp. Nhưng càng lúng túng hơn là, hắn đột nhiên nhận ra, mình đâu có nấu đủ phần cho nhiều người như vậy chứ! Nồi cháo hải sản tính toán kỹ chỉ đủ ba người, nhưng bây giờ đã có năm người. . . . Coi như hắn không ăn cũng còn bốn người nữa! Xong rồi, lần này thực sự xong đời rồi.
"Sao anh lại đổ mồ hôi?" Trần Khinh Tuyết nhìn Lý Uyên sắc mặt đột ngột trở nên khó coi. Giơ tay lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn. Bàn tay mềm mại của tuyệt sắc mỹ nữ lướt nhẹ qua má, tâm tình Lý Uyên thoáng chốc khá hơn chút. Còn chưa kịp thở phào, Trần Khinh Tuyết đã lau xong mồ hôi, đột nhiên đôi mắt đẫm lệ nhìn Lý Uyên: "Thực ra em không muốn tranh giành với các nàng. Em không muốn nhìn thấy bộ dạng khó xử của anh. Nhìn anh khó chịu, tim em như có dao đâm vào vậy."
Trần Khinh Tuyết nói rồi đột ngột tiến lên ôm chầm lấy hắn, "Nhưng em thực sự không thể kìm chế được mình, em không ngừng nghĩ đến anh, không ngừng muốn đến nhìn anh. Em đã nhớ anh đến phát điên một lần rồi, lần này em nghĩ có thể em sẽ chết mất."
Vẻ ngoài kiên cường là thế nhưng Trần Khinh Tuyết lúc này đang vùi mình vào ngực Lý Uyên mà khóc không thành tiếng. Lý Uyên chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng nàng đang run rẩy. Trong lòng lại lôi Thống Tử ra quất cho một trận.
"Chỉ cần anh bây giờ nói một câu, em sẽ không tranh giành với các nàng, em sẽ tự mình lặng lẽ rời đi. Từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trong thế giới của các anh nữa, không làm phiền các anh nữa." Trần Khinh Tuyết trong ngực Lý Uyên không ngừng nức nở, nỗi bi thương dần lan tỏa. Thấy cảm xúc nàng có chút không kiểm soát được. Lý Uyên vội vàng ôm chặt lấy nàng, "Tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột. Em nhớ kỹ, nếu em vì anh mà xảy ra chuyện gì, vậy anh cũng không sống nổi, chỉ còn cách theo em đi thôi."
Lý Uyên không hề đùa, một cô gái tốt như vậy, nếu vì mình mà coi thường sinh mạng, e rằng hắn dù không chết thì cả đời cũng sống không bằng chết. Hắn nói chắc nịch, khiến Trần Khinh Tuyết sững sờ trong chốc lát. Sau đó, nước mắt nàng lại rơi như suối tuôn. Đôi tay đã dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt lấy hắn. "Em biết rồi, em biết rồi, từ hôm nay trở đi, em sẽ không để anh rời khỏi em."
Trần Khinh Tuyết vừa khóc vừa bất chợt nở một nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng, "Chỉ cần anh còn quan tâm đến em, dù phải liều mạng đầu rơi máu chảy, thì có sao đâu. Vì anh, em có thể ngay cả mạng sống cũng không cần nữa mà." Trong lòng nàng chưa bao giờ kiên định như bây giờ. Nhưng Lý Uyên nghe xong lại mồ hôi đầm đìa. . . . Không phải, các người lẽ nào không định là một trận chiến sống mái hay sao?
Hắn vừa định nói gì đó, thì cánh cửa chết tiệt kia lại không cho hắn cơ hội mở miệng. Chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng. Cửa lại mở. . . . Âm thanh đáng sợ này khiến mí mắt Lý Uyên giật nảy lên. Chỉ thấy Trần Mặc Mặc tay cầm hộp giữ ấm đứng ngay cạnh cửa, ngơ ngác nhìn Lý Uyên và Trần Khinh Tuyết đang ôm nhau.
"Em, có phải em đến không đúng lúc. . . ." Trần Mặc Mặc vẻ mặt ngơ ngác cùng khẩn trương. Cô cố tình chọn giờ này, cảm thấy Hàn Hiểu Hiểu và Lý Uyên chắc chưa dậy. Nhưng khi bước vào cửa nhìn thấy tình cảnh này thì là sao vậy? Sao Trần Khinh Tuyết lại đang ôm Lý Uyên chứ? Chẳng lẽ không phải là chị Hiểu Hiểu sao?
Nghe tiếng Trần Mặc Mặc, Trần Khinh Tuyết chậm rãi buông Lý Uyên ra. Quay mặt lau nước mắt. "Ngẩn người ra đó làm gì, mau vào đi." Lý Uyên tiến lên kéo Trần Mặc Mặc đang bối rối vào trong. Chỉ là khi thấy hộp giữ ấm trên tay nàng, đầu hắn lại lớn thêm một vòng nữa. . . . Trần Mặc Mặc hình như cũng nhận ra chuyện gì. Ánh mắt cô nhìn lướt qua Hạ Hân Di đang nằm trên ghế sofa. Lại nhìn hai cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín. Lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Lúc đầu, cô tưởng mình đã đến đủ sớm. Nhưng ai ngờ, mình lại là người đến muộn nhất.
"Cái kia, đây là canh em hầm cho anh và chị Hiểu Hiểu, hầm từ đêm qua, để bồi bổ cơ thể. . . ." Trần Mặc Mặc đưa hộp giữ ấm trong tay cho Lý Uyên. Sau khi nhận lấy, Lý Uyên xoa xoa đầu nàng, trong lòng đã tê dại. "Vậy, em đi gọi Hiểu Hiểu dậy ăn sáng nhé." Lý Uyên bưng cháo đã nấu xong lên bàn ăn, liếc nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ rồi. "Dạ." Trần Mặc Mặc đáp lời rồi mở cửa bước vào phòng ngủ chính. Nhưng khi nhìn thấy quần áo, chăn mền và ga giường lộn xộn trong phòng, Trần Mặc Mặc lập tức ngẩn người ra hai giây. Trong lòng đại khái có thể đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Cảnh tượng kịch liệt như vậy, không khỏi khiến cô nhớ lại khoảnh khắc ban đầu của mình với Lý Uyên trong khách sạn. . . . Mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng.
Lúc Trần Mặc Mặc vào phòng, Lý Uyên cũng đi đánh thức Hạ Hân Di và Lưu Tử Diệp. Hạ Hân Di mơ màng dụi mắt, thấy Trần Khinh Tuyết đang ở cạnh bàn ăn liền sửng sốt một chút. Lại thấy Lưu Tử Diệp từ phòng của Lý Uyên bước ra, cơn buồn ngủ mơ màng liền hoàn toàn tan biến. Khuôn mặt lập tức mang theo chút tức giận. Mình còn chưa được ngủ trên giường của Lý Uyên, nàng dựa vào cái gì chứ?! Bất quá, khi nhìn thấy Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc từ trong phòng đi ra. Sắc mặt Hạ Hân Di lập tức trở nên quái lạ.
"Cọp cái, chân của cô làm sao vậy?"
P/s: Thêm một chương để trả nợ. Cảm ơn bạn Từ Nhạc vui đã tặng bao con nhộng. Chân thành cảm ơn tất cả những người đã tặng quà. Cầu quà miễn phí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận