Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 45: Ta muốn đem nữ nhi giới thiệu cho ngươi, ngươi đánh ta chủ ý?

"Chương 45: Ta muốn giới thiệu con gái cho ngươi, ngươi lại để ý đến ta sao?"
"Chẳng lẽ lại là. . ."
Những người đang câu cá bên trên ao lúc này cũng đã phát hiện ra tình huống bên phía Lý Uyên.
Khi cái túi đựng t·hi t·hể từ từ bị Lý Uyên kéo vào.
Dần dần lộ ra khuôn mặt thật.
Lập tức có người lớn tiếng kêu lên.
"T·hi t·hể, t·hi t·hể bị câu lên rồi!"
Tiếp đó tất cả ánh mắt đều hướng phía bên phía Lý Uyên nhìn sang.
Túi đựng t·hi t·hể đã từ từ tiến gần đến bờ.
Lý Uyên vừa khống chế cần câu.
Vừa dùng vợt lưới kéo t·hi t·hể từ từ vào bờ.
"Điên rồi sao?! Uyên Thần thật sự câu được t·hi t·hể rồi!"
"Ta ** đây rốt cuộc là thao tác gì vậy?"
"Uyên Thần, v·a·n ·x·i·n cậu đừng khoe nữa!"
"Hắn thật làm được rồi, da đầu của tôi thật sự đang r·u·n lên."
Chỉ trong chốc lát.
Cả người câu cá lẫn không câu cá đều lần nữa trầm mặc.
Trầm mặc đến mức đinh tai nhức óc.
"Mau đi hỗ trợ đi!"
Lãnh đạo nhà hỏa táng từ trong lúc kinh ngạc kịp phản ứng, lớn tiếng nói.
Trương Hữu Tài trong nháy mắt luống cuống tay chân chạy xuống.
Lý Uyên này chắc chắn không phải do ông trời phái xuống để cứu vớt hắn sao?
Liền từng ngày nay thôi cũng đã cho hắn quá nhiều niềm vui rồi.
Lúc này phần lớn mọi người đầu óc vẫn còn đang mơ hồ.
Dù sao loại thao tác này thật sự quá ngông cuồng.
"Huynh đệ, ngươi, ngươi thật sự vớt được lên đấy à? !"
Trương Hữu Tài từ tay Lý Uyên nhận lấy vợt.
Chậm rãi vớt t·hi t·hể lên bờ.
Hai người đặt t·hi t·hể lên bờ xong.
Mấy người nhà xúc động nắm chặt tay Lý Uyên.
"Lãnh đạo à, vừa rồi thật sự xin lỗi, trách oan cho các anh, nhà hỏa táng của các anh thật đúng là ngọa hổ tàng long a!"
Lãnh đạo nhà hỏa táng trên mặt xấu hổ, nhưng vẫn lộ ra một tia may mắn.
"Không có gì không có gì, nhớ kỹ về sau quan tâm đến công việc làm ăn nhiều hơn là được."
"Nhất định rồi, nhất định."
Một trận nguy cơ liền được hóa giải theo một phương thức kỳ quái như vậy.
Lý Uyên cũng toại nguyện kiếm thêm được 10003 tệ tiền thu nhập ngoài.
Đây chính là một ngày tuổi thọ a!
Một đám người mang theo tâm tình nhẹ nhõm quay về nhà hỏa táng.
Lãnh đạo nhà hỏa táng trực tiếp mở giá cao muốn Lý Uyên ở lại.
Nhưng bị Lý Uyên hung hăng cự tuyệt.
"Huynh đệ, quá đỉnh, cậu không thấy à, lúc cậu thật sự câu t·hi t·hể đó lên, trên bờ im lặng hết mười giây đồng hồ, tất cả mọi người đều thấy choáng, rốt cuộc là cậu làm thế nào vậy?"
Trương Hữu Tài đối với Lý Uyên hung hăng giơ ngón tay cái lên.
"Không có gì, trăm hay không bằng tay quen thôi."
Lý Uyên cười hắc hắc.
"A, vậy cậu nhất định không có bạn gái nhỉ? Nữ nhân chỉ làm ảnh hưởng tốc độ tay thôi."
Một bên cô thợ trang điểm thi thể đôi mắt sáng lên.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, những người náo nhiệt xung quanh đã tản đi.
Lý Uyên tay không tự chủ lần nữa xoa bên hông cây kiếm gỗ đào.
"Uy, Hiểu Hiểu, tối nay không về, ừ, ta đang ở nhà hỏa táng."
Lý Uyên gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Hiểu.
"Không phải, ta thật sự không có nghĩ quẩn, cơ thể cũng không có gì không khỏe. . ."
Giải t·h·í·c·h nửa ngày, mới xua tan ý định muốn lập tức chạy đến của Hàn Hiểu Hiểu.
Nhưng vài tiếng sau đó.
Chiếc xe màu trắng kiểu bọ của Trần Mặc Mặc xiêu xiêu vẹo vẹo lái vào nhà hỏa táng.
"Cậu có ổn không vậy, sợ đến như thế mà còn cố, vừa rồi suýt nữa thì rơi xuống ao cá."
Sau khi xuống xe, Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn Trần Mặc Mặc.
"Biết thế đã không nói cho cậu, để cậu ở dưới lầu chờ một đêm."
"Ai mà biết chỗ này đáng sợ như thế, cậu là hình cảnh đương nhiên không sợ, tôi lớn thế này rồi còn chưa thấy người c·h·ết bao giờ, tôi lại không dám xuống xe giữa đường để cậu lái."
Trần Mặc Mặc lẩm bẩm một câu.
Lúc này Lý Uyên đang cùng Trương Hữu Tài đi tuần tra.
"Ngươi rất sợ à?"
Trương Hữu Tài liếc nhìn Lý Uyên bên cạnh.
"Không có, ta hơi lạnh, có chút run thôi."
Lý Uyên tay trái cầm kiếm gỗ đào, tay phải cầm m·á·u c·h·ó đen.
Cố giữ khoảng cách với Trương Hữu Tài.
"Uyên Thần, đến lúc dùng kiếm gỗ đào đ·â·m hắn rồi, trong quy tắc có nói, đến buổi tối thì phải thỉnh thoảng x·á·c nhận đồng nghiệp bên cạnh có còn là người hay không."
Lý Uyên liếc nhìn những dòng bình luận trên điện thoại.
Lại nhìn Trương Hữu Tài bên cạnh.
Trong lòng một trận do dự.
"Ngươi, ngươi đ·â·m mông ta làm gì vậy?"
Trương Hữu Tài đang đi phía trước mông đột nhiên co rụt lại.
Ôm mông mà nhăn nhó mặt mày.
Lý Uyên cầm cây kiếm gỗ đào trong tay, trên mặt có chút xấu hổ.
"Huynh đệ, ngươi không phải là có Long Dương chi hảo đấy chứ? !"
Trương Hữu Tài quay đầu nhìn Lý Uyên rồi lùi về sau một bước.
Che mông càng cẩn thận hơn.
"Ta còn muốn giới thiệu con gái ta cho ngươi, ngươi vậy mà lại để ý đến ta sao?"
Lý Uyên vừa định giải thích.
Điện thoại lại vang lên.
Là Hàn Hiểu Hiểu gọi đến.
"Cái gì? Ngươi đến bên ngoài nhà hỏa táng rồi? ! Không phải nói là để ngươi đừng đến à."
"Ta nói là không lập tức đến, chứ không có nói lát nữa không đến."
"Trương ca, thật x·i·n l·ỗ·i, có hai người bạn của tôi đến, tôi ra đón một chút."
Đi ra bên ngoài.
Lý Uyên từ xa đã thấy Hàn Hiểu Hiểu cùng Trần Mặc Mặc đang đi cùng nhau.
Trần Mặc Mặc khoanh tay, đầu cứ hết nhìn đông tới nhìn tây.
Rõ ràng so với Lý Uyên còn sợ hãi hơn.
Lý Uyên chuyển camera mini đang đeo trên người đến hướng hai người.
Hình ảnh hiện lên hai người.
Lập tức tiến lên.
Nhét m·á·u c·h·ó đen trong tay vào tay Trần Mặc Mặc.
"Thứ này có thể phòng thân."
Độ thiện cảm của Trần Mặc Mặc +1
"Sao hai người lại chạy đến đây vậy."
Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn hai người.
Nhìn cây kiếm gỗ đào trong tay Lý Uyên cùng m·á·u c·h·ó đen đang được Trần Mặc Mặc coi như trân bảo.
Rõ ràng sợ c·h·ế·t đi được mà còn cố tới đây.
"Nói nhiều quá."
Lý Uyên dẫn hai người đến phòng nghỉ.
Trương Hữu Tài đang uống nước đột nhiên nhìn thấy Hàn Hiểu Hiểu cùng Trần Mặc Mặc tiến vào.
Lập tức giật mình đến mức cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
Oán hận dụi mắt một cái.
Trương Hữu Tài chỉ vào Trần Mặc Mặc, vẫn không dám tin.
"Ngươi, ngươi là Trần Mặc Mặc? !"
Trần Mặc Mặc gật nhẹ đầu.
Lý Uyên tặc lưỡi, danh tiếng của Trần Mặc Mặc quả thật không nhỏ.
"Con trai cả của ta lớn hơn ngươi ba tuổi, nó đặc biệt thích ngươi đấy."
Trương Hữu Tài không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Trần Mặc Mặc.
Chỉ thiếu viết ba chữ "ta cũng thích ngươi" lên mặt.
Lý Uyên ho nhẹ một tiếng.
Trương Hữu Tài mới hồi phục tinh thần lại.
"Các ngươi là có người thân qua đời, đến viếng sao?"
Trương Hữu Tài kéo hai chiếc ghế lại cho hai người.
"Không phải, bọn tôi là đến tìm bạn."
Trần Mặc Mặc chỉ Lý Uyên một bên.
Điều này lần nữa khiến cho Trương Hữu Tài há to miệng.
Ánh mắt nhìn hai đại mỹ nữ Trần Mặc Mặc cùng Hàn Hiểu Hiểu.
Cuối cùng nhìn Lý Uyên, gật gù giơ ngón cái lên.
"Huynh đệ, trách oan cho ngươi, có đại mỹ nữ như vậy bên cạnh, cột thép bị cong 360 độ cũng phải nắn thẳng ra được."
Trương Hữu Tài vừa dứt lời thì quay người định đi rót nước cho hai người.
Đột nhiên cảm giác mông lại bị đau nhói.
Đáng c·h·ế·t cái quy tắc của nhân viên này.
Chỉ nhắc là phải thỉnh thoảng x·á·c nhận.
Lại không nói bao lâu thì phải x·á·c nhận một lần!
Nhìn bộ dạng nhăn nhó mặt mày của Trương Hữu Tài.
Lý Uyên rất yên tâm.
Dù sao những thứ bẩn thỉu kia hẳn là không biết sợ đau nhức.
Trần Mặc Mặc thấy Lý Uyên đột nhiên dùng kiếm gỗ đào đ·â·m Trương Hữu Tài.
Cũng không quản gì cả.
Lập tức giơ m·á·u c·h·ó đen trong tay lên, cũng muốn tấn c·ô·ng Trương Hữu Tài.
Hàn Hiểu Hiểu thấy vậy thì lắc đầu bất đắc dĩ.
Hạ Thanh Ninh nghe thấy âm thanh trêu đùa của mấy người vọng đến từ phòng giám sát thì hơi nhíu mày.
Nhấc điện thoại di động gọi cho trợ lý.
"Lần trước chương trình tạp kỹ trực tiếp kia nói xong chưa?"
"Tổng giám đốc, giá tài trợ ngài đưa ra, bọn họ không có lý do gì để từ chối cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận