Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 132: Đây cả một cái phòng nữ nhân, liền không có một cái là cạn dầu đèn

"Ta cùng Hân Di và Mặc Mặc đi đến công ty của các nàng một chuyến." Lý Uyên nhìn Trần Mặc Mặc, mắt lập tức mở lớn. Hàn Hiểu Hiểu cùng mấy người nhẹ gật đầu, bắt đầu nhanh chóng thu dọn bàn ăn. Hạ Hân Di thấy dáng vẻ sốt ruột của Lý Uyên, lập tức kéo tay Lý Uyên, bĩu môi giúp hắn lau khóe miệng. Sau đó từ đầu đến chân đánh giá hắn một lượt. Áo thun trắng rộng rãi, quần đùi thoải mái cùng giày thể thao. Bộ đồ này tổng thể đoán chừng không quá 200 tệ. Nhưng Hạ Hân Di nhìn mà mắt tỏa ra kim quang, không quan trọng hắn mặc quần áo gì cũng đều rất đẹp trai. . . . Có điều, nàng hai mắt sáng lên thưởng thức một hồi sau, Hạ Hân Di đột nhiên có chút lo lắng. Bình thường các nam sinh xuất hiện trong tầm mắt của tỷ tỷ đều là một thân âu phục thời trang cao cấp, hoặc toàn đồ hiệu. Hắn mặc quần áo bình thường như vậy, tỷ tỷ có để ý đến hắn không?
"Còn chờ gì nữa?" Lý Uyên thấy Hạ Hân Di ngơ ngác nhìn mình, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ đáng yêu của nàng.
"Không có gì. . . ." Hạ Hân Di khẽ lắc đầu, sau đó ôm lấy cánh tay Lý Uyên, trên mặt lộ ra từng tia lo lắng.
"Một lát nữa đến công ty có thể sẽ gặp tỷ tỷ đấy." Lý Uyên nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của nàng, lại nhìn Hàn Hiểu Hiểu cùng mấy người. Đại khái đoán được trong lòng nàng đang lo lắng điều gì.
"Không sao đâu, bên cạnh tỷ tỷ của ngươi còn có ta mà, có chuyện gì chúng ta cùng nhau, em không phải một mình." Lý Uyên đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Hân Di. Dù sao da mặt hắn dày, ngoài đám bạn gái cũ, ai đến hắn cũng hoàn toàn không để bụng. . . .
"Ừm, có anh ở đây, em không còn sợ gì hết." Hạ Hân Di dùng sức gật đầu. Dù tỷ tỷ không đồng ý, nàng cho dù có trốn nhà đi thì đời này cũng sẽ cùng Lý Uyên định chung!
"Nếu em mà trở mặt với người nhà, sau này không có tiền, anh sẽ không cần em chứ?" Hạ Hân Di ngẩng đầu lên, đôi mắt to có chút lo lắng nhìn Lý Uyên.
"Cũng không phải không có một chút tiền nào, anh vẫn có thể đi làm, mỗi tháng có lẽ chỉ kiếm được mấy ngàn tệ, không thể giống như trước kia mua cho em nhiều đồ như vậy. . . ." Lý Uyên đột nhiên nhớ đến thời cấp ba, khoảng thời gian mà hắn ở bên cạnh Hạ Hân Di. Hắn chỉ cần nhìn quá một món đồ nào đó quá ba giây, ngày hôm sau không có gì bất ngờ nói, món đồ đó sẽ trực tiếp xuất hiện ở bàn học của hắn. . . . Điện thoại, máy tính bảng đều là chuyện nhỏ. . . . Đôi giày bóng rổ hơn vạn tệ, thậm chí đồng hồ mấy chục vạn tệ, nàng mua mà mắt không chớp lấy một cái. . . . Chỉ cần là liên quan đến nguyện vọng và nhu cầu vật chất, Hạ Hân Di tựa như con mèo máy vậy, tất cả mọi thứ mà Lý Uyên thích, cho dù có đắt cỡ nào nàng cũng sẽ cho hắn có được. . . .
"Ngốc à, anh đừng cho là em ham tiền của anh đấy chứ. . . ." Lý Uyên dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi Hạ Hân Di. Trời đất chứng giám, ban đầu Hạ Hân Di mua cho hắn những đồ vật quý giá kia, trước khi rời đi hắn đều đã trả lại hết cho nàng không thiếu một món nào. . . . Các bạn gái đều là do hệ thống lựa chọn, hắn thật sự không cố ý chọn phú bà. . . . Có điều, dường như điều kiện vật chất càng phong phú thì càng cần theo đuổi sự giàu có về tinh thần, cho nên càng dễ trở thành người có não yêu đương. . . .
"Dù sao em không thể làm vướng chân anh, hôm nay bắt đầu em sẽ nghe lời tỷ tỷ đi đến công ty làm việc, sau này nếu như bị đuổi ra khỏi nhà, em còn có kinh nghiệm làm việc có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân." Hạ Hân Di ánh mắt kiên định lắc đầu.
"Bọn ta đã thu dọn vệ sinh xong hết rồi, hai người còn dính nhau đấy hả?" Trần Khinh Tuyết từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy dáng vẻ Hạ Hân Di cùng Lý Uyên đang ôm ôm nhau, trong mắt lóe lên chút hào quang. . . . Hận không thể bây giờ đi lên kéo Hạ Hân Di ra, mình đến. . . . Lý Uyên nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua Trần Khinh Tuyết. Trần Khinh Tuyết đầu óc linh quang đột nhiên lóe lên, nhìn Lý Uyên đột nhiên hai tay ôm đầu, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ. Lý Uyên thấy vậy vội vàng vỗ vỗ tay Hạ Hân Di, chậm rãi buông nàng ra. Sau đó ôm Trần Khinh Tuyết đi đến ghế sofa.
"Lại đau đầu à?" Trần Khinh Tuyết ngồi xuống xong, Lý Uyên nhìn nàng lo lắng hỏi thăm. Trần Khinh Tuyết cau mày sâu, nhẹ gật đầu. Lý Uyên lập tức từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra một bao kim châm cứu. Trần Khinh Tuyết nhìn Lý Uyên vẻ mặt khẩn trương và quan tâm, mặc dù đã tận lực che giấu niềm vui trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn không nhịn được lộ ra từng tia đắc ý. . . . Thấy Hạ Hân Di ban đầu cũng có chút lo lắng cho Trần Khinh Tuyết lập tức sững sờ. Nhìn Lý Uyên một mặt lo lắng thay Trần Khinh Tuyết nhẹ nhàng châm cứu, còn ôm thật chặt Lý Uyên, khóe miệng của Trần Khinh Tuyết so với cả AK còn khó ép. Lý Uyên đang chăm chú châm cứu cho nàng căn bản không thấy vẻ mặt của nàng. Hạ Hân Di nhìn mà có chút rối rắm. . . . Còn. . . . Còn có thể tranh thủ tình cảm như thế này? ! Nhà này đúng là càng ngày càng cuốn! Hạ Hân Di lập tức bực bội đi lên phía trước, đặt mông ngồi xuống trước mặt hai người. Đôi mắt chăm chú nhìn vào mặt Trần Khinh Tuyết. . . . Lý Uyên cảm thấy sau lưng lại đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí, vội vàng quay đầu nhìn một cái. Đã thấy Hạ Hân Di đang hai mắt bốc hỏa nhìn Trần Khinh Tuyết.
"Khinh Tuyết nàng tái phát bệnh cũ, bọn mình chậm một chút đi qua cũng sẽ không có chuyện gì mà. . . ." Lý Uyên nhìn sắc mặt Hạ Hân Di khó coi, trong lòng có chút rụt rè. . . . Không biết cô nàng này làm sao nữa, mới sáng nay thôi mà thay đổi sắc mặt không biết bao nhiêu lần. . . .
"Không sao đâu, đương nhiên là cơ thể Khinh Tuyết quan trọng hơn chứ, nàng nhìn như đang bệnh rất nặng mà." Hạ Hân Di ngẩng đầu nhìn Lý Uyên lộ ra một nụ cười ngọt chết người. Sau đó lại ánh mắt lại rơi vào người Trần Khinh Tuyết. Trần Khinh Tuyết đón nhận ánh mắt của Hạ Hân Di, sắc mặt không hề thay đổi một chút nào. Hai tay vẫn như cũ ôm lấy Lý Uyên, một chút cũng không chịu buông ra. . . . Lý Uyên vuốt vuốt đầu Hạ Hân Di, trấn an nàng xong liền tiếp tục châm cứu cho Trần Khinh Tuyết. Trần Khinh Tuyết cứ thế ôm lấy Lý Uyên, mặc dù thỉnh thoảng sẽ truyền đến những cơn đau đớn giãy giụa. Nhưng so với cái cảm giác hạnh phúc lớn lao đó thì những đau đớn này tính là gì. . . . Mà Hạ Hân Di đã nhìn thấu Trần Khinh Tuyết cứ thế ngồi không nháy mắt mà nhìn nàng. Trần Khinh Tuyết hoàn toàn đắm chìm trong lồng ngực của Lý Uyên, hoàn toàn không thấy Hạ Hân Di. Thời gian trôi đi, Hạ Hân Di vẫn cứ thế nhìn chằm chằm nàng gần như không động đậy. . . . Có thể nàng còn đánh giá thấp Trần Khinh Tuyết. . . . Đã gần như chết một lần như nàng, ngoại trừ Lý Uyên ra thì những người khác đều không quan trọng với nàng. Không phải chỉ là giành người yêu thôi sao? Nếu nàng thật sự nghiêm túc thì cả Hàn Hiểu Hiểu, Hạ Hân Di, nếu mà muốn sống chết một trận, thì chỉ sợ đều không phải là đối thủ của nàng. . . . Mười mấy phút trôi qua, Trần Khinh Tuyết thỉnh thoảng mắt đối mắt với nàng, nhưng căn bản không hề lộ ra một chút chột dạ nào. . . .
"Còn đau không?" Châm xong, Lý Uyên cúi đầu nhìn về phía Trần Khinh Tuyết. Trần Khinh Tuyết một mặt nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Hạ Hân Di cái vật vướng víu này. . . .
"Em đã không còn quá đau rồi, anh nhanh cùng Hân Di đi đến công ty đi, cô ấy đã ở bên cạnh chờ đến sốt ruột rồi." Trần Khinh Tuyết âm thanh rất nhẹ, rất dịu dàng, còn mang theo từng tia suy yếu. . . . Hạ Hân Di nghe xong lông mày trong nháy mắt dựng lên. Vốn tưởng rằng không có uy hiếp gì, Trần Khinh Tuyết cùng Lưu Tử Diệp nhưng mà không có ai là hết dầu hết đèn cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận