Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 330: Hắn đêm nay khả năng không quay về

Hạ Thanh Ninh thấy Trương Vân Tú một bộ không chịu buông tay ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Ta biết người nhà của hắn, người nhà hắn để hắn đến đây làm tài xế cho ta thì ta phải đảm bảo an toàn cho hắn, hiện tại ta sẽ đưa hắn về."
Hạ Thanh Ninh liếc nhìn Lý Uyên, nghĩ đến những lời hắn vừa nói, vậy mà cực kỳ hiếm khi giải thích với Trương Vân Tú một phen...
Còn về người nhà đó là ai... Hạ Thanh Ninh cũng không muốn nghĩ tới...
Nhưng Trương Vân Tú vừa nghe xong, lập tức nghĩ đến cha mẹ của Lý Uyên. Mười năm trước Lý Uyên bị mất tích một khoảng thời gian, Trương Vân Tú cùng mấy người bạn học như Lý Cường đã từng đến nhà Lý Uyên, đã gặp cha mẹ của Lý Uyên. Chỉ là không ngờ cha mẹ Lý Uyên lại quen biết Hạ Thanh Ninh... Hơn nữa nhìn quan hệ còn không hề bình thường. Khó trách tại nhà Lý Cường, Lý Uyên đã nói về sau có chuyện ở công ty thì cứ tìm hắn. Trương Vân Tú lập tức nhớ tới những gì Lý Uyên đã nói trước đó.
Có thể Trương Vân Tú nhìn Lý Uyên đang buồn ngủ, vẫn không yên lòng muốn giao người cho Hạ Thanh Ninh.
"Hạ tổng, hay là tôi đi cùng ngài đưa hắn về nhé?"
Trương Vân Tú nhìn Hạ Thanh Ninh do dự một chút rồi nói.
Hạ Thanh Ninh nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng.
"Cô không yên tâm? Cô sợ tôi sẽ làm gì hắn sao?"
"Không phải Hạ tổng, hắn uống say không còn tỉnh táo, nếu như lỡ có muốn ói hoặc có tình huống khác thì Hạ tổng một mình có thể sẽ không xử lý được, tôi có thể giúp Hạ tổng ứng phó."
Trương Vân Tú nghĩ ra cách, với tư cách một nhân viên quan tâm đến ông chủ thì việc giúp ông chủ một tay rất hợp lý mà. Chỉ là lời này của cô nghe có vẻ muốn lảng tránh, nếu là người khác có lẽ sẽ bị lung lay nhưng Hạ Thanh Ninh nghe xong thì mặt lại càng lạnh hơn... Những suy nghĩ trong lòng Trương Vân Tú, vừa nãy Hạ Thanh Ninh liếc qua cô và Lý Uyên trong chớp mắt đã đoán được bảy tám phần... Sao có thể bị cô ta lừa được chứ.
"Quan hệ của cô và hắn là như thế nào?"
Hạ Thanh Ninh chuyển lời, đột nhiên nhìn chằm chằm Trương Vân Tú hỏi.
"Cùng... Đồng học."
Trương Vân Tú sững sờ một chút rồi trả lời.
"Chỉ là đồng học không có quan hệ khác? Ví dụ như bạn gái cũ?"
Hạ Thanh Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Trương Vân Tú, hễ Trương Vân Tú nói dối là nàng lập tức có thể nhìn ra ngay...
Trương Vân Tú bị Hạ Thanh Ninh nhìn khiến trong lòng hoảng hốt. Không hiểu sao lại dấy lên cảm giác giống như là lần đầu ra mắt cha mẹ chồng vậy... Dù sao nếu lời Hạ Thanh Ninh là thật, thì nàng cũng có thể đại diện cho một trong những người thân của Lý Uyên...
Trương Vân Tú vừa định nói để giải thích thì điện thoại trong túi của Lý Uyên đột nhiên vang lên đúng lúc này. Vì hai tay Trương Vân Tú đều đang giữ Lý Uyên nên không rảnh để lấy điện thoại được. Hạ Thanh Ninh lập tức đưa tay lấy điện thoại của hắn từ trong túi ra. Nàng hầu như có thể đoán được, giờ này mà còn gọi cho Lý Uyên thì cũng chỉ là một trong số mấy người kia... Nhìn thấy trên màn hình hiển thị không phải là Hạ Hân Di, trong lòng Hạ Thanh Ninh lặng lẽ thở phào. Sau đó liền bắt máy.
"Alo."
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Thanh Ninh truyền đến tai Trầm Nguyệt Doanh, ngay lập tức khiến sắc mặt Trầm Nguyệt Doanh kinh ngạc. Sau đó ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn Hàn Hiểu Hiểu đang nói chuyện với Tần Mặc Diễm. Vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Hàn Hiểu Hiểu.
"Sao vậy? Gọi điện thoại không được sao?"
Hàn Hiểu Hiểu vừa chuẩn bị đi đến, Trầm Nguyệt Doanh lập tức lắc đầu lia lịa.
"Không có, gọi được rồi, Hiểu Hiểu tỷ mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi, em nói chuyện với hắn là được rồi."
"Ừ, cô hỏi hắn mấy giờ về, có muốn đi đón hắn không."
"Vâng, Hiểu Hiểu tỷ."
Trầm Nguyệt Doanh vừa nói xong, liền cầm điện thoại đi về phía nhà bếp...
"Alo, xin hỏi Lý Uyên có ở cạnh cô không?"
Trầm Nguyệt Doanh yếu ớt hỏi một câu.
"Hắn ở đây, nhưng mà say đến không ra hình người rồi."
Hạ Thanh Ninh liếc nhìn Lý Uyên, rồi nhìn Trương Vân Tú đã gần như hết sức, chậm rãi đưa một tay ra giúp cô ta đỡ Lý Uyên.
"À, cô là bạn học của hắn sao?"
Trầm Nguyệt Doanh vừa hỏi, vừa chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Nếu để Hàn Hiểu Hiểu biết Lý Uyên không phải như hắn nói đang cùng bạn học nam ôn chuyện mà là cùng bạn học nữ... e là buổi tối sẽ không được yên ổn...
"Không phải, cô tìm hắn có chuyện gì sao?"
Hạ Thanh Ninh đại khái đoán được thân phận của Trầm Nguyệt Doanh ở đầu dây bên kia, cho nên giọng điệu không được tốt cho lắm...
"Hắn khi nào về? Có cần tụi em đi đón hắn không?"
Trầm Nguyệt Doanh có thể nghe ra trong giọng nói của Hạ Thanh Ninh có vẻ khó chịu, đối với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này suy đoán lại càng nhiều hơn...
"Tụi... Tụi em, có mấy người ở chung một chỗ?"
Giọng của Hạ Thanh Ninh đột nhiên vô thức cao hơn một chút, quay đầu nhìn Lý Uyên ánh mắt lập tức mang theo một tia sát khí... Trương Vân Tú đứng bên cạnh bị Hạ Thanh Ninh đột nhiên lớn giọng làm cho giật mình.
"Không phải... Không phải như cô nghĩ, tụi em ngủ... ngủ riêng."
Trầm Nguyệt Doanh lập tức hơi đỏ mặt, vội vàng giải thích. Nhưng vừa giải thích xong thì mặt lại càng đỏ hơn...
Hạ Thanh Ninh nghe xong thì trong lòng thở phào...
"Cô chờ một lát."
Hạ Thanh Ninh đột nhiên nói với Trầm Nguyệt Doanh một câu. Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn Trương Vân Tú đang run rẩy chân tay.
"Trước tiên dìu hắn lên xe tôi."
Hạ Thanh Ninh đưa tay dìu lấy một bên còn lại của Lý Uyên. Trương Vân Tú nhìn Hạ Thanh Ninh, rồi nhìn chiếc điện thoại của Lý Uyên trong tay nàng. Giờ phút này đầu nàng tràn đầy nghi hoặc... Nhưng với giọng điệu không cho cự tuyệt của Hạ Thanh Ninh, cô cũng không còn cách nào đành phải cùng nàng đỡ Lý Uyên đi trước. Nhìn chiếc Lamborghini Urus có chút quen thuộc kia, trong lòng Trương Vân Tú cũng vơi bớt lo lắng đôi chút.
Hai người mỗi người một bên, dính sát người Lý Uyên dìu hắn về hướng xe. Trong mơ màng, Lý Uyên chỉ cảm thấy hai bên thân thể đều có hai đám mềm mại và có tính đàn hồi... Dính sát vào người... theo thân thể di chuyển không ngừng ma sát... Rất thoải mái...
Hạ Thanh Ninh và Trương Vân Tú tốn hết sức bình sinh, mới đỡ được Lý Uyên vào ghế sau xe. Hạ Thanh Ninh nhìn Trương Vân Tú, cô ấy không hề sợ hãi, thậm chí có chút kinh sợ giống những nhân viên bình thường khác, làm việc thì đầu óc rõ ràng, cũng không sợ đầu sợ đuôi. Trong lòng đột nhiên nảy sinh một tia quý tài...
"Cô về trước đi, tôi trực tiếp đưa hắn về là được rồi."
Hạ Thanh Ninh thấy Trương Vân Tú hình như còn chưa chịu đi liền lên tiếng nhắc nhở.
"Hạ tổng."
Trương Vân Tú nhìn Lý Uyên trong xe, giờ phút này cô đã từ bỏ ý định lôi kéo Lý Uyên về nhà mình. Chỉ là vẫn có chút không yên tâm... Dù sao sự xuất hiện của Hạ Thanh Ninh cũng quá quỷ dị... Đến giờ đầu óc cô vẫn còn mờ mịt.
"Ngày mai nếu cô không thấy một con người hoàn chỉnh thì cứ trực tiếp báo cảnh sát bắt tôi là được."
Hạ Thanh Ninh vừa nói vừa đóng nhẹ cửa sau xe lại.
"Đừng chậm trễ thời gian, người nhà của hắn còn đang chờ hắn về."
Hạ Thanh Ninh lắc lắc chiếc điện thoại của Lý Uyên trong tay, Trầm Nguyệt Doanh còn đang nói chuyện điện thoại... Trương Vân Tú thấy vậy, cũng không có lý do gì để nán lại... đành phải cẩn thận bước về phía xe của mình.
Hạ Thanh Ninh thấy Trương Vân Tú đã đi, liền cầm điện thoại lên.
"Nếu đêm nay hắn không về thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận