Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 334: Cho cái hoàng đế cũng không đổi

Chương 334: Cho làm hoàng đế cũng không đổi
Chỉ cần liếc nhìn bên ngoài, đám phụ nữ kia giờ phút này trong mắt chỉ có một mình Lý Uyên mà thôi. . . . .Hai người bọn họ tới sau cùng cũng không chen vào được, bây giờ lên lầu cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn thêm xấu hổ. . . . .Huống chi, Từ Thi Thanh là ai. . . . Mẹ là giáo sư đại học trọng điểm, cha là giáo sư chính tại trường Giao đại. . . . Cô từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục ưu tú nhất. Bản tính kiêu ngạo cũng khiến cô không thể giống như những người phụ nữ kia, vì một người đàn ông mà vứt bỏ hết tôn nghiêm. . . . .Tương tự, tình cảnh của Lê Mộng Ngưng cũng rất giống cô, nên cả hai có chung quan điểm, chủ đề, sở thích, và trở thành bạn thân thiết nhất. Đem tôn nghiêm và tình bạn đổi lấy một thứ hư vô, mờ mịt, thậm chí phải chia sẻ người đàn ông với kẻ khác. . . . .Cô tình nguyện không cần. . . . !Cô cảm thấy Lê Mộng Ngưng cũng có ý nghĩ giống mình. . . . .Đời này không nhất thiết phải có đàn ông mới sống được, có bạn thân cũng không cô đơn và vẫn có thể sống tốt. . . . !
"Ừ, về thôi, lần sau không đến nữa, coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Từ Thi Thanh hít sâu một hơi, dường như đã đưa ra quyết định lớn lao.
"Không đến?" Lê Mộng Ngưng bỗng nhiên nhíu mày, kinh ngạc nhìn Từ Thi Thanh. . .
"Ừ, vậy thì tùy cô không đến." Từ Thi Thanh nghe Lê Mộng Ngưng nói xong thì lập tức ngẩn người. . . . .
"Cô vừa rồi không phải nói về sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi đâu nói tôi không tới nha, cô nhìn đám người kia mà xem, tôi chen vào kiểu gì?" Lê Mộng Ngưng nói với vẻ mặt đương nhiên, rồi nhìn ra phía ngoài. . . .
Từ Thi Thanh kinh ngạc nhìn Lê Mộng Ngưng.
"Tiểu Mộng, cô có bị bỏ bùa mê không vậy? Hôm qua còn lơ mơ, hôm nay lẽ ra phải thấy rõ tình hình chứ!" Từ Thi Thanh đột nhiên có chút tức giận. . . .
"Cô xem bọn họ tranh nhau như thế, tùy tiện một người bước ra không ai dễ chọc đâu!"
Từ Thi Thanh càng nói, tự nhiên lại ngẩn người. . . . .Đúng vậy, những người phụ nữ đó từ nhan sắc, vóc dáng, đến gia thế. . . . Có ai mà không thuộc hàng đỉnh cấp. . . . Ai nấy cũng hơn hẳn cô. . . . ? Từng người từng người đều là thiên chi kiêu nữ, số người theo đuổi chắc xếp hàng đến Hoàng Phố Giang. . . . .Nhưng mà bây giờ họ ai nấy. . . . lại vì một người đàn ông mà tranh giành, thậm chí không có chút dè dặt nào. . . . .
Nghĩ đến đây. . . . thái độ của Lê Mộng Ngưng dường như cũng trở nên hợp lý hơn. . . . ?
"Không dễ chọc thì sao? Ta chưa từng sợ ai bao giờ. . . . Dù Hạ tổng có đến cũng vậy. . . . " Lê Mộng Ngưng nhún vai.
Trương Vân Tú nghe hai người nói chuyện mà như lọt vào sương mù. . . . .Nhưng cô rất muốn nói là, Hạ tổng vừa rồi đã đến. . . .
"Tôi đi, Tiểu Trương cô đi với tôi." Lê Mộng Ngưng bỗng vẫy tay với Trương Vân Tú.
Từ Thi Thanh thấy thế, mới biết ý định của Lê Mộng Ngưng. . . . Thì ra là muốn tìm Trương Vân Tú để nghe ngóng tin tức.
Trương Vân Tú nhìn Lê Mộng Ngưng, rồi nhìn ra bên ngoài, thấy một nhóm bảy, tám người đang nâng Lý Uyên. . . . Cô cảm thấy Lê Mộng Ngưng chắc sẽ giải thích được thắc mắc của mình. . . . Thế là cô gật đầu ngay. Điều đó khiến Từ Thi Thanh hơi xấu hổ. . . . .
Sao cảm giác như mình mà không yêu đương mù quáng, lại thành không hợp với họ. . . . ? !
Trầm Nguyệt Doanh thấy ba người muốn đi thì cũng không nói gì.
Dù sao trong tình huống này, Hàn Hiểu Hiểu bọn họ cũng chẳng để ý gì đến ba người nữa. . . . .Sau khi nói lời tạm biệt với họ, cô liền nhanh chân chạy theo Hàn Hiểu Hiểu và mọi người.
Bị đám con gái nâng như nâng xác chết, Lý Uyên bị bọn họ giày vò cho nên rượu cũng đã gần tỉnh. Vừa mở mắt ra đã thấy chóng mặt hoa mắt, không chỉ có bầu trời đầy sao trên cao mà từ góc độ này, anh còn thấy cả những gương mặt trắng nõn cùng bắp đùi đang áp sát mình. . . . .Rồi từng đợt hương thơm từ các cô gái không ngừng xộc vào mũi. . . . Đột nhiên cảm thấy như đang ở thiên đường. . . . Dù trong lòng không muốn một chút nào. . . . nhưng đã hơi tỉnh, mà còn để các cô nương cứ nâng mình như vậy, thì chẳng hay chút nào. Cho nên, nhân lúc không ai phát hiện mình đã tỉnh, Lý Uyên liền nhắm mắt lại. . . . . Tận hưởng giây phút tốt đẹp như thiên đường này. . . . .
Cho đến trước cầu thang, mọi người thấy khu nhà kiểu cũ hơi hẹp, chỉ đủ hai người đi song song qua hành lang, nên lập tức thấy khó khăn. . . .
"Ta. . . . Ta đang ở đâu?" Lý Uyên cảm thấy có người đang nâng tay mình run rẩy. . . . . Thế là anh lập tức mở mắt. . . . .Vừa hỏi một câu một cách mơ hồ. . . .
"Ngươi tỉnh rồi à?" Hàn Hiểu Hiểu nhìn thấy Lý Uyên cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi đã về đến khu nhà rồi." Trần Mặc Mặc nhanh chóng đáp lời Lý Uyên.
"A. . . . Vậy. . . . Các ngươi cứ thả ta xuống trước đi, ta tự đi được. . . . ." Lý Uyên hơi giật giật chân, nhưng anh biết nếu mình nói lung tung, sẽ lại làm cho hai người thêm mệt, anh sợ mình sẽ ngã chổng vó. . . . .
Mọi người nghe xong thì từ từ đặt Lý Uyên xuống. Tuy đầu đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng tay chân vẫn còn hơi cứng nhắc. . . . .
Hàn Hiểu Hiểu vịn Lý Uyên ở bên cạnh, những người khác kéo Lý Uyên từ phía sau, đi lên lầu. . . . .Khó khăn lắm mới vào được nhà, Lý Uyên vừa ngồi xuống ghế sofa thì đã bị bao vây như bảo vật quốc gia. . . .
Trần Mặc Mặc đi lấy khăn lau mặt cho Lý Uyên. . . . Hạ Hân Di thì cởi giày cho anh. . . . Lưu Tử Diệp cẩn thận rót nước ấm cho Lý Uyên uống. . . . .Uống xong nước, Hàn Hiểu Hiểu lại mang một ly sữa bò nóng tới. . . . .
Lý Uyên nhìn cả đám người đang lo lắng. . . . .Cho cái đãi ngộ hoàng đế cũng chỉ như thế này thôi chứ gì. . . . .?!
PS: Ra viện, thấy giường bệnh quá căng thẳng, chỉ cần có thể xuống đất đi được là bệnh viện sợ không kịp đuổi bạn về nhà rồi. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận