Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 480: So bạn gái xuất quỹ còn khó chịu hơn

Chương 480: Còn khó chịu hơn cả việc bạn gái ngoại tình
Trần Mặc Mặc thấy Khương Khinh Ca nhìn mình, lập tức nở nụ cười không hề có vẻ đe dọa, gật gật đầu.
"Ta tên Trần Mặc Mặc, chắc chắn ngươi là cô Khương rồi, ta đã sớm nghe danh cô rồi." Trần Mặc Mặc vừa nói vừa duỗi tay kéo lấy tay Khương Khinh Ca, mắt liếc nhìn Lý Uyên, ra hiệu cho hắn yên tâm....
Khương Khinh Ca thấy Trần Mặc Mặc lộ vẻ thân thiết và nắm tay mình, không hề có dáng vẻ xem mình là tình địch.
Trong chốc lát, đầu óc cô có chút choáng váng.
Lẽ nào mình đoán sai? Bọn họ không phải là quan hệ bạn trai bạn gái? Có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, thậm chí là mối quan hệ thân thích?
Dù sao thì không có người phụ nữ nào nhìn thấy người đàn ông của mình nói chuyện mập mờ với người khác như thế mà còn có thể bình tĩnh, thậm chí tỏ ra ý tốt.
Khương Khinh Ca nghĩ tới đây, tâm trạng hoang mang trong lòng bỗng chốc tan biến hơn nửa.
"Ta là Khương Khinh Ca."
Ánh mắt nhìn Trần Mặc Mặc cũng lập tức trở nên dịu dàng hơn....
Trần Mặc Mặc nghe xong, lập tức lén nháy mắt với Lý Uyên, nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói.
Lý Uyên cũng lập tức nhớ kỹ cái tên này....
"Lau nước mắt trước đã."
Lý Uyên đưa chiếc khăn tay còn lại trong tay cho Khương Khinh Ca.
Khi biết được tên rồi, trong lòng anh lập tức có thêm động lực...
Khương Khinh Ca nhận khăn tay từ Lý Uyên, nhìn người đang thực sự đứng trước mặt mình, không phải ảo giác cũng không phải là mơ, giống như cũng không có tình địch, trong lòng cũng an ổn không ít.
"Ngươi, các ngươi đến trường tìm ai sao?"
Khương Khinh Ca lau khô nước mắt, cảm xúc đã hoàn toàn bình phục, nhìn Lý Uyên một chút rồi lại nhìn Trần Mặc Mặc hỏi.
"Mấy ngày nữa Trần Mặc Mặc sẽ có biểu diễn trong lễ tốt nghiệp, chúng ta đến sớm làm quen thôi."
Lý Uyên nhìn Khương Khinh Ca giải thích.
Trong lòng bỗng dưng lại nảy ra một ý nghĩ....
Nếu có thể kéo Khương Khinh Ca lên sân khấu nữa thì... khung cảnh kia chắc chắn sẽ hùng vĩ hơn rất nhiều....
"À."
Khương Khinh Ca gật đầu, không có vẻ gì quá bất ngờ.
Trước đó cô đã nghe ngóng về tình hình của Trần Mặc Mặc, kết quả tìm hiểu thì thấy mọi người đều nói Trần Mặc Mặc là minh tinh hết thời...
Một minh tinh hết thời được mời đến đại học Giao tham gia hoạt động thì cũng là chuyện bình thường...
Hơn nữa, trên m·ạ·n·g còn có tin đồn rằng Trần Mặc Mặc vì danh tiếng và muốn tái xuất, nên đã tham gia một chương trình thực tế mạo hiểm sinh tồn trên đảo hoang vô cùng nguy hiểm.
Xem như là đang liều m·ạ·n·g...
Khương Khinh Ca nhìn gương mặt Trần Mặc Mặc, cảm thấy minh tinh cũng rất khó khăn....
"Cô muốn chuẩn bị cái gì, tôi quen biết một vài người ở trường, có lẽ có thể giúp cô một chút."
Khương Khinh Ca nắm chặt tay Trần Mặc Mặc.
Thấy quan hệ của Trần Mặc Mặc và Lý Uyên không hề tầm thường, đã không còn là đối thủ, mình hẳn là nên cố gắng giúp đỡ để lại ấn tượng tốt mới được...
"Có lẽ thật sự cần sự giúp đỡ... Cô đi rửa mặt trước đi, chờ tối nay rồi nói tiếp."
Lý Uyên nhìn mái tóc hơi rối và những vệt nước mắt khô trên mặt Khương Khinh Ca, nói.
Mặc dù trông có một vẻ đẹp khác lạ... nhưng con gái vẫn luôn thích sự sạch sẽ hoàn hảo...
"À..."
Khương Khinh Ca nghe Lý Uyên nhắc, chậm rãi gật đầu.
Sau đó, cô nhìn ra phía cửa thấy càng lúc càng nhiều học sinh tụ tập, bản thân là giáo viên mà lại lần đầu tiên mất hình tượng như thế trước mặt học sinh...
"Ta đi cùng cô."
Trần Mặc Mặc lập tức nắm tay Khương Khinh Ca, cùng cô đi ra ngoài.
Hai người mới gặp lần đầu, trông cứ như thể đã trở thành chị em tốt không biết từ lúc nào....
Dáng vẻ hai người tay nắm tay... khiến một đám nam sinh bên ngoài phải trợn tròn mắt....
Đến khi Khương Khinh Ca và Trần Mặc Mặc rời khỏi lớp học, trong lớp chỉ còn Lý Uyên và Trầm Nguyệt Doanh trừng mắt nhìn nhau....
"Thật xin lỗi... ban đầu ta định tắt điện thoại... nhưng là..."
Trầm Nguyệt Doanh cúi gằm mặt, cảm thấy mình như gây ra chuyện, cô áy náy đến mức không dám nhìn Lý Uyên....
Lý Uyên thấy vậy thì không đợi Trầm Nguyệt Doanh nói hết lời, đã đưa tay xoa nhẹ mái đầu hơi cúi xuống của Trầm Nguyệt Doanh.
Trong khoảnh khắc tay Lý Uyên chạm vào đỉnh đầu Trầm Nguyệt Doanh, Trầm Nguyệt Doanh lập tức toàn thân cứng đờ....
Tình cảm mà cô đã giấu kín trong lòng bỗng chốc trào dâng.
Mấy ngày qua, dù ở khu biệt thự hồ sen, ngày nào cô cũng chạm mặt Lý Uyên.
Ngoại trừ lúc nấu cơm thì không thể tránh khỏi sự đụng chạm cơ thể, còn lại thì cô luôn cố gắng giữ khoảng cách với Lý Uyên.
Nếu là trước kia, khi mà cô có thể đứng vững chân ở tập đoàn Hạ Thị, tự nuôi sống bản thân, thậm chí gánh vác cả gia đình.
Cô đã không chút do dự mà thổ lộ với Lý Uyên lần nữa, và ở bên nhau một lần nữa mà không chút ngần ngại.
Nhưng bây giờ, bên cạnh anh có quá nhiều người phụ nữ ưu tú hơn cô, cô đã trở thành kẻ gần như tầm thường nhất và cản trở anh.
Trong lòng Trầm Nguyệt Doanh, cô dường như đã không xứng với anh nữa, hay nói cách khác, cô đã không còn là sự lựa chọn của anh...
Bây giờ, cô chỉ dám âm thầm cảm kích Lý Uyên vì đã giúp cha cô ổn định lại bệnh tình, còn tất cả tình cảm khác đều bị chôn sâu trong lòng.
"Ngốc ạ, em có gì phải xin lỗi chứ, chính ta gây nghiệt sớm muộn gì cũng phải trả thôi..."
Giọng nói dịu dàng của Lý Uyên khiến trái tim Trầm Nguyệt Doanh lại xao động, những cảm xúc lạ lẫm không ngừng trỗi dậy....
Khuôn mặt cô đỏ ửng một cách khó hiểu....
Mà bên ngoài, một đám người trơ mắt nhìn Lý Uyên đưa tay xoa đầu Trầm Nguyệt Doanh, dao đã rút ra khỏi vỏ...
Thế mà Trầm Nguyệt Doanh không chỉ không hề phản kháng hay trốn tránh, mà ngược lại... còn tỏ vẻ ngượng ngùng và hưởng thụ...?!
"Ngọa Tào... Ta... Ta không có nhìn nhầm đấy chứ?"
"Cô ấy thực sự là Trầm Nguyệt Doanh sao? Vừa rồi là cô Khương Khinh Ca đúng không?! Trầm Nguyệt Doanh trong mắt ta trong lòng ta đâu có như vậy!"
Nhìn vẻ mập mờ của Lý Uyên và Trầm Nguyệt Doanh, lại nhớ tới việc người đàn ông kia vừa nãy đã kéo tay Trần Mặc Mặc đi tới!
Còn có cả việc anh ta vừa rồi còn động tay động chân với cô Khương nữa!
"Ta nhớ ra rồi, hắn là người đàn ông đã ăn cơm cùng Trần Mặc Mặc, Trầm Nguyệt Doanh và cả cô Lâm nữa!"
Một nam sinh bỗng nhớ ra gì đó, lập tức lấy điện thoại ra lục lại tấm ảnh chụp trước đó...
"Còn có cả cô Lâm nữa?!"
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy có phải mình bị điên rồi không....
Ba người đẹp nhất trường bị một người đàn ông chiếm tiện nghi, hơn nữa lại không hề phản kháng và bất mãn!
Khi Lý Uyên và Trầm Nguyệt Doanh chuẩn bị đi ra ngoài, Lý Uyên liếc nhìn thấy bên ngoài có quá nhiều người, sợ Trầm Nguyệt Doanh bị bọn hám gái ăn mặn làm khó, nên trực tiếp nắm tay Trầm Nguyệt Doanh và bảo vệ cô ở bên cạnh.
Tất cả mọi người con ngươi co rút lại... chỉ cảm thấy tim mình như bị búa tạ nện xuống....
Đến khi kịp phản ứng lại, đám người trở nên kích động...
Nữ thần quý giá nhất mà bọn họ chưa từng dám chạm vào, giờ lại bị một người đàn ông lấn át hai người trong cùng một ngày?
Cảm giác này... đơn giản còn khó chịu hơn cả việc chính mình bị bạn gái phản bội...
Hỏi có ai chấp nhận nổi chuyện này đây....
Bạn cần đăng nhập để bình luận