Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 302: Ta muốn hắn tâm đầu huyết, ngươi có thể cho ta sao?

Chương 302: Ta muốn tim gan của hắn, ngươi có thể cho ta sao?
Từ lúc vào cửa, Tần Mặc Diễm luôn cố gắng giữ khoảng cách an toàn với Tống Vân Hi, thấy Tống Vân Hi đột nhiên tiến lại gần, bản năng của một cảnh sát hình sự lập tức khiến nàng nhanh chóng lùi về sau hai bước... Vẫn duy trì khoảng cách an toàn với Tống Vân Hi, chỉ cần Tống Vân Hi động thủ, nàng liền có thời gian phản ứng đối phó... Tống Vân Hi thấy Tần Mặc Diễm đột ngột lùi lại, lông mày nhỏ khẽ nhíu. Con đàn bà này quả nhiên không dễ đối phó như con lừa ngốc kia...
"Ngươi có quan hệ gì với Lương Triều Vỹ?" Tống Vân Hi thấy tạm thời không thể tiếp cận Tần Mặc Diễm, liền lập tức mở miệng dùng chuyện phiếm để giảm bớt cảnh giác của Tần Mặc Diễm... Chỉ là nàng không biết, người nàng đối diện là một trong những người tốt nghiệp xuất sắc nhất trường cảnh sát...
"Lương Triều Vỹ?" Tần Mặc Diễm nghe xong, lập tức ngớ người một chút... Sau đó nhớ ra ngay... Trần Quán Hy... Trong lòng cười lạnh một tiếng...
"Sao, ngươi đừng nói bây giờ ngươi lại không nhận ra hắn." Tống Vân Hi nhìn chằm chằm vào mặt Tần Mặc Diễm, cho rằng nàng sợ hãi... không dám thừa nhận... Chuẩn bị tìm cơ hội tới gần nàng bất cứ lúc nào, cho nàng một mũi tiêm...
Tần Mặc Diễm nhìn vẻ mặt Tống Vân Hi đột nhiên lộ ra nét bệnh hoạn ngoan lệ, nhướng mày... "Tên thì ta không nhận ra, nhưng người đương nhiên biết." Tần Mặc Diễm cúi đầu liếc tin nhắn Lý Tuấn Anh gửi đến, sau đó nhìn đôi tay Tống Vân Hi giấu sau lưng, cười nhạt một tiếng, "Còn mấy trò mèo của ngươi đừng có giở trước mặt ta, khi ta tốt nghiệp trường cảnh sát tay không đoạt dao từ tay lưu manh, thì ngươi vẫn còn cầm bút vẽ tranh, ngươi cảm thấy một cây kim tiêm có thể đánh gục ta sao?" Tần Mặc Diễm chậm rãi ngồi xuống, nhặt một cục thạch cao lớn bằng đầu người từ dưới đất lên, tay ước lượng... "Kim tiêm có dễ dùng bằng cái này không? Ngươi cứ bước thêm một bước nữa xem đầu ai u đầu sứt trán, cây kim trong tay ngươi đủ để chứng minh ta tự vệ chính đáng."
Tống Vân Hi nhìn vẻ mặt bình thản của Tần Mặc Diễm, nghe nàng nói, nhất thời sững sờ tại chỗ... "Ngươi là cảnh sát hình sự?" Tống Vân Hi có chút không tin nhìn Tần Mặc Diễm...
"Ngươi có thể tới thử." Tống Vân Hi nhìn vẻ mặt phong khinh vân đạm của Tần Mặc Diễm... Đầu óc nhanh chóng chuyển trong hai giây... Sau đó trên mặt lộ ra vẻ thất vọng chán nản... Không ngờ con mồi thứ hai của mình lại gặp phải cảnh sát hình sự... "Thôi được, ta tin... " Tống Vân Hi có chút bất đắc dĩ, ngay trước mặt Tần Mặc Diễm, đột nhiên rút ống chích từ phía sau ra... "Thấy không, cảnh sát a di." Tống Vân Hi vừa nói vừa ném ống chích sang một bên... Tiếp đó lắc lắc đôi tay trống rỗng trước mặt Tần Mặc Diễm... ra hiệu mình không có ý định động thủ... Tần Mặc Diễm thấy vậy, lại thả cục thạch cao trong tay xuống đất... Hai người nhất thời mắt lớn trừng mắt nhỏ...
"Ngươi biết ta muốn hỏi gì mà, nếu không nói cứ phí thời gian thế này, dù sao ngươi cũng không mở được cửa, cùng lắm thì hai ta chết đói ở đây thôi... " Tống Vân Hi biết mình không phải là đối thủ của Tần Mặc Diễm... Liền hai tay buông xuôi, trực tiếp ngồi xuống ghế, cầm bút vẽ bắt đầu vẽ tranh, nằm thẳng cẳng...
Tần Mặc Diễm nhìn Tống Vân Hi chậm rãi lấy ra một tờ giấy vẽ trải lên bảng vẽ... cảm thấy cô nhóc này có lối suy nghĩ rất... không bình thường... Vừa rồi còn gần như bệnh hoạn, lúc ngồi xuống ghế lại lập tức hoàn toàn bình tĩnh... Sự tương phản quá lớn này, người bình thường thật không làm được... Nhưng Tần Mặc Diễm nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Tống Vân Hi, có lẽ do thấy nhiều loại tâm lý biến thái... đối với sự tương phản kịch liệt này của Tống Vân Hi đột nhiên cảm thấy lại có chút đáng yêu...
Tần Mặc Diễm nhìn Tống Vân Hi thản nhiên vẽ tranh, coi mình như người vô hình, không khỏi lại đau đầu... Kiểu người có vấn đề về tâm lý như Tống Vân Hi là khó chơi nhất... Bọn họ có một bộ quy tắc và logic hành vi riêng... lại thường rất cố chấp... Không đạt mục đích thì thà điên...
"Đừng có tìm người giúp nha, nếu có ai cạy được cửa thì ta sẽ phóng hỏa đốt chỗ này đó." Tống Vân Hi thấy Tần Mặc Diễm nửa ngày không lên tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói một câu rất bình thản... Sau đó một tay chống cằm, vừa ngơ ngác nhìn chất lượng bức vẽ vừa suy tư... Điên hơn cả tưởng tượng...
"Ngươi đốt chết ta thì cũng đâu gặp được hắn, chi bằng ta dùng đồ của hắn đổi với ngươi nha." Tần Mặc Diễm nhìn Tống Vân Hi điềm tĩnh như một bức họa, chậm rãi lên tiếng. Tống Vân Hi chống cằm, chậm rãi quay đầu nhìn Tần Mặc Diễm, "Được thôi, ta muốn tim gan của hắn." Tần Mặc Diễm nhìn Tống Vân Hi, trầm mặc một hồi... "Không được sao? Vậy chỉ cần máu của hắn là được." Tống Vân Hi thấy Tần Mặc Diễm không nói gì, liền lại nhìn Tần Mặc Diễm nói.
"Tấm hình đi." Tần Mặc Diễm khẽ động môi, đột nhiên nói. "Ngươi chắc không có hình của hắn, nhanh quên mặt hắn rồi hả, nên mới vẽ không ra?" Tần Mặc Diễm nhìn xung quanh những tờ giấy vẽ trống trơn và vụn giấy bị xé nát.
Mà lúc này, Lý Tuấn Doanh ở bên ngoài thấy bên trong lâu không có động tĩnh gì, sợ hãi xảy ra chuyện nên lập tức gõ cửa. Tiếng gõ cửa bất ngờ khiến Tần Mặc Diễm và Tống Vân Hi giật mình... "Thế nào, động tay đánh lại không lại ta, lề mề vậy ngươi cái gì cũng không chiếm được đâu." Tần Mặc Diễm nhân cơ hội nhìn Tống Vân Hi nói. "Ngươi cũng đừng hòng qua hành tung của ta hoặc là thủ đoạn khác để tìm đến hắn, điều gì ngươi nghĩ ra thì ta sẽ luôn đi trước ngươi một bước để lau sạch cái mông, lúc ta học phản trinh sát, thì ngươi vẫn còn đang học vẽ tranh thôi." Tần Mặc Diễm mang chút uy hiếp nói khiến con ngươi Tống Vân Hi bỗng lạnh lẽo...
Nhưng sau đó, Tống Vân Hi nghiêng đầu một lát, đột nhiên tỉnh táo gật đầu. "Ừm, vậy cũng được thôi, ai bảo ngươi là cảnh sát hình sự a di đâu, trước khi ta bắt được con chuột đó, thì mỗi ngày ngươi đưa cho ta một tấm hình nha." Thấy Tống Vân Hi gật đầu đồng ý, Tần Mặc Diễm liếc tin nhắn của Lý Uyên trong điện thoại và những cuộc gọi nhỡ, nhẹ nhàng thở ra. Từ khi vào cửa, cô đã tắt tiếng điện thoại, phòng ngừa Lý Uyên gọi điện đến giữa chừng bị Tống Vân Hi nghe thấy. Lúc này nếu cô không ra ngoài, thì e là Lý Uyên và Hàn Hiểu Hiểu sẽ đi xem camera giám sát để tìm ra chỗ này... "Ngươi mở cửa đi, hình thì ngày mai ta sẽ đưa."
Tống Vân Hi gật đầu, buông bút vẽ rồi đứng dậy đi lấy chìa khóa. Sau đó ném chìa khóa thẳng cho Tần Mặc Diễm, "Tự ngươi mở đi, ta còn phải vẽ tranh." Tần Mặc Diễm cũng không nói nhảm, cầm chìa khóa đi thẳng đến cửa phòng. Mà Tống Vân Hi thấy thế, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười thâm độc... Đột nhiên từ bên cạnh một bức họa lấy ra một ống chích khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận