Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 373: Ngươi là ta ba ba?

Chương 373: Ngươi là ba ba của ta?
Lý Uyên nhớ lại chi tiết những lời mà Lý Cường vừa nói.
Mặc dù còn chưa x·á·c định Tô dạng có phải là bạn gái cũ hay không... nhưng hắn thật sự không dám truy hỏi...
Nhỡ đâu mình cứ hỏi đông hỏi tây lại bị Lý Cường nghe ra điều gì đó, sau đó lại tự ý đi tìm Tô dạng để lộ tin tức liên quan tới mình giống như đã làm với Trương Vân Tú thì sao...
Nếu thật sự là bạn gái cũ... thì đúng là tự mình đào hố nhảy xuống rồi...
Mà tình huống hiện tại có lẽ là tốt nhất...
Nếu Tô dạng là bạn gái cũ, thì mình chỉ cần không hỏi bất kỳ điều gì liên quan đến Tô dạng ra ngoài.
Như vậy, Tô dạng sẽ theo quỹ đạo cuộc đời vốn có mà ra nước ngoài định cư, rời xa tên cặn bã là mình.
Lý Uyên hắn chẳng tốn một chút sức lực nào đã tiễn được một cô bạn gái cũ... Đối với cả hai bên mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện tốt...
Nếu tất cả bạn gái cũ đều có thể quên hắn một cách triệt để giống như Tô dạng... Như vậy về sau chỉ cần đối phó với những cô người yêu hiện tại sao cho cân bằng là được... Thật là tốt biết bao...
Hắn rất sợ có người đột ngột xuất hiện, p·há vỡ thế cân bằng mong manh mà hắn đã khó khăn lắm mới có được giữa mười mấy cô bạn gái hiện tại...
Hình ảnh mười mấy cô bạn gái ồn ào náo loạn lên... hắn nghĩ đến cũng không dám nghĩ...
Lý Uyên vừa nhanh chóng thao tác quét mã, chuyển hàng vừa không kìm được mà lục lọi trong đầu những ký ức liên quan đến Tô dạng...
Nhưng mà số lượng những gương mặt bạn gái cũ đã xuất hiện quá nhiều...
Hắn thật sự không nhớ rõ Tô dạng là ai trong số đó... Hoặc có khi nào chẳng phải là ai cả...
Cũng có thể là do mình đã nghĩ quá nhiều... Tô dạng không phải là bạn gái cũ.
Nếu đúng vậy thì lại càng không cần lo lắng...
Nói tóm lại, lúc này hắn vẫn rất yên ổn...
Lý Uyên vừa huýt sáo khe khẽ vừa nhìn đống hàng chuyển phát nhanh đầy xe, đây đều là tuổi thọ của mình đấy...
Sau khi sắp xếp gọn gàng và chuyển hàng nhanh, Lý Uyên tiếp tục luồn lách trong hành lang khu nhà cũ, mang từng kiện hàng giao đến tay người nhận.
Cảm giác tuổi thọ không ngừng âm thầm tăng lên... khiến Lý Uyên vô cùng thỏa mãn...
Lý Uyên cầm lấy mấy món hàng chuyển phát nhanh cuối cùng, nhanh chóng lên lầu, tiện thể liếc nhìn thời gian thì đã gần trưa rồi, mấy món đồ này là mấy món cuối cùng hắn cần giao trong buổi sáng.
Chạy ba chân bốn cẳng lên lầu bốn, Lý Uyên rút ra một gói hàng chuyển phát nhanh, đối chiếu liếc nhìn số phòng, không sai nên đưa tay gõ cửa một cái.
Trong lúc chờ đợi, Uyên thuận tiện xem qua một chuỗi ghi chú dài phía trên hóa đơn gửi hàng...
"Đồ bên trong là thuốc của người già, không chờ được tôi tan làm về lấy, trong nhà có trẻ nhỏ phải chăm sóc người già không đi được, phiền tiểu ca giao tận cửa, cảm ơn."
Người gửi món hàng này có vẻ rất tốt...
Nhìn một chuỗi ghi chú và giải thích cẩn thận, Lý Uyên không khỏi lẩm bẩm một câu trong lòng.
Đến khi Lý Uyên ngẩng đầu lần nữa, bên trong cửa truyền ra tiếng bước chân từ xa đến gần.
Sau đó chỉ nghe tiếng "Răng rắc", cửa được mở ra.
Chỉ có điều cái khóa móc lá sắt kiểu cũ ở trong cửa không được mở ra, cánh cửa chỉ mở ra một khe hở vừa đủ để luồn một cánh tay vào, rồi dừng lại.
Ngay sau đó, cánh cửa vừa mở, Lý Uyên đã thấy một cô bé khoảng năm sáu tuổi với mái tóc buộc hai chùm, dáng vẻ rất đáng yêu đột ngột ló nửa đầu ra từ trong khe cửa...
"Xin hỏi có phải là người giao hàng không ạ?"
Cô bé ngẩng đầu nhìn, vì bị hàng chuyển phát nhanh che mất tầm mắt, không thể nhìn rõ mặt Lý Uyên mà dồn sự chú ý lên gói hàng trong tay Lý Uyên.
Lý Uyên cúi đầu nhìn cô bé, rồi từ khe cửa nhìn vào trong một cái, rồi gật đầu.
"Đây là nhà của cô Diêu sao?"
Lý Uyên theo trình tự, hỏi một câu có chút hình thức một cách ôn tồn, đã không còn vướng bận đến bé gái nữa.
"Dạ phải, cô ấy là mẹ của con ạ."
Cô bé nghe xong liền lên tiếng ngọt ngào.
Sau đó nhanh chóng vươn hai bàn tay nhỏ trắng nõn, cẩn thận từng ly từng tí đón lấy gói hàng trong tay Lý Uyên.
Sau khi bé gái nhận lấy gói hàng, Lý Uyên không nói gì nữa, ngay khi hắn quay người định đi thì...
Cô bé bên trong đặt gói hàng xuống lại đột nhiên gọi giật hắn lại.
"Chú ơi, đợi một chút."
Lý Uyên bước đi được mấy bước thì có chút nghi ngờ quay đầu lại.
Rồi thấy cô bé lại đưa ra một bàn tay nhỏ, trong lòng bàn tay nắm chặt một tờ mười nghìn đồng.
"Chú ơi, chú leo cầu thang chắc mệt lắm và khát nước, mẹ con nói đây là tiền mua nước cho chú ạ."
Lý Uyên nhìn bàn tay cô bé thì khựng lại một chút.
Rồi một cảm giác ấm áp không hiểu từ đâu trào lên trong lòng...
Cũng không phải vì mười nghìn đồng này, dù gì thì mười nghìn này cũng đổi được tuổi thọ...
Mà là đây là lần đầu tiên hắn gặp được một vị khách hàng vừa thấu tình đạt lý lại vừa hiểu lòng người như vậy...
Hắn liếc thấy cô bé đang giấu sau cửa một chai nước khoáng nhỏ, chắc là chờ lúc hắn nhận tiền rồi đưa cho hắn luôn...
Việc đưa tiền mua nước chỉ là cái cớ để hắn có thể thoải mái và yên tâm hơn khi nhận phần tiền công này.
Nhìn bé gái chớp đôi mắt to tròn như hạt nho, vẻ mặt ngây thơ... Lý Uyên vừa định từ chối.
Bốn mắt chạm nhau, thấy rõ Lý Uyên trong chớp mắt, Lý Uyên phát hiện rõ ràng đôi mắt bé gái như nhìn thấy một thứ quái vật đáng sợ mà co rụt lại...
Ngay sau đó, bé gái há to miệng, vẻ mặt lộ ra đầy hoảng sợ... chai nước trong tay trực tiếp rơi xuống đất...
Lý Uyên thấy thế vô thức nhìn về sau lưng... Không thấy có gì nguy hiểm liền lại nhìn bé gái.
Bị ánh mắt kia của cô bé nhìn chằm chằm khiến hắn hoảng sợ trong lòng... Đồng thời trong lòng lập tức cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra...
"Bé con, có phải con không khỏe ở đâu không? Có cần chú giúp con gọi điện thoại cho mẹ không?"
Lý Uyên chậm rãi tiến lên hai bước, không còn để ý tới cảm giác khác lạ trong lòng, quan tâm hỏi cô bé có vẻ hơi khác thường.
Rồi lấy điện thoại di động ra, mở trang giao diện đơn chuyển phát nhanh vừa rồi, chuẩn bị gọi điện.
Mà khi Lý Uyên lại gần, cô bé luôn ngước nhìn mặt Lý Uyên, dường như là x·á·c nh·ậ·n được gì đó.
Lại đột nhiên giống như là nói một mình, lại giống như là dò hỏi, nhỏ giọng thăm dò hướng Lý Uyên gọi một tiếng "Ba ba"...
Hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, bước chân Lý Uyên lập tức dừng lại tại chỗ...
Nhìn cô bé cũng đồng dạng không thể tin mà trợn tròn mắt...
Mặc dù hai chữ "Ba ba" này... Tối hôm trước, Hàn Hiểu Hiểu cũng đã từng gọi...
Khi Hàn Hiểu Hiểu gọi thì hắn cảm thấy toàn thân thoải mái...
Nhưng bây giờ, nghe thấy hai chữ này từ miệng một bé gái năm sáu tuổi... hắn chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng...
"Ngươi là ba ba?! "
Cô bé thấy phản ứng của Lý Uyên, lập tức lại hướng về phía Lý Uyên phóng đại âm lượng, lớn tiếng hô một câu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận