Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 114: Quân vương không tảo triều cái kia có thể quái hoàng đế sao, sắt thép ý chí cũng chịu không được a

"Ngươi đã tỉnh." Lưu Tử Diệp dùng bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng lau trán cho Lý Uyên. Cơn đau đầu rất nhẹ do tỉnh ngủ gây ra trong nháy mắt liền biến mất không còn dấu vết. "Ngươi...ngươi sao lại..." Lý Uyên nhìn bắp đùi trắng nõn của Lưu Tử Diệp và chỗ đen bên trong, lập tức cảm thấy mũi nóng lên... "Hôm nay chất liệu quần quá cứng, ngươi nằm lên sẽ không thoải mái..." Lưu Tử Diệp nói đến sắc mặt đỏ ửng, nhưng tay không hề dừng lại... Lý do này còn có thể tệ hơn được chút nào không... Đây rõ ràng là đang trần trụi câu dẫn! Lý Uyên vội vàng nghiêng đầu, để mặt mình không dán vào chỗ khiến người ta huyết mạch căng trướng kia... "Hân Di các nàng đã tỉnh, đều ra ngoài mua đồ ăn rồi, ngươi tối qua không ngủ phải không, buổi chiều ngủ một giấc có lẽ sẽ sâu giấc hơn." Lưu Tử Diệp nói trong nháy mắt khiến trong lòng Lý Uyên hơi động. Nha đầu này, nghe lơ đãng vài câu nói đều là có ẩn ý... Nếu nói về chơi tâm cơ, mình thật đúng là không bằng bất cứ ai trong số các nàng... Không chơi lại, Lý Uyên dứt khoát chậm rãi nhắm mắt, hưởng thụ đôi tay Lưu Tử Diệp xoa bóp. Khó trách quân vương không tảo triều, loại hưởng thụ cực hạn này, đủ để phá hủy bất kỳ ý chí sắt thép nào! Đang xoa bóp thì, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Lưu Tử Diệp mặt hoảng hốt, nàng chưa kịp dừng tay thì cửa đã bị mở ra. Hàn Hiểu Hiểu, Hạ Hân Di và Trần Khinh Tuyết ba người mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào. Ba người vừa vào cửa đã nhìn thấy trên ghế sô pha, cặp đùi trắng nõn của Lưu Tử Diệp cùng Lý Uyên đang nằm một bên hưởng thụ. Trong nháy mắt cả ba đều có chút ngơ ngác. "Lưu Tử Diệp, ngươi, các ngươi vừa nãy lén chúng ta làm gì?!" Hạ Hân Di lập tức đặt đồ xuống, tiến lên hai bước chỉ vào Lưu Tử Diệp, vẻ mặt giận dữ không thể nói nên lời. Lý Uyên vội vàng từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha. Ngăn cản con mèo nhỏ nổi giận này. Lưu Tử Diệp chậm rãi kéo quần lên, vẻ mặt lúng túng, nhưng không nói thêm gì. Không khí trong nháy mắt trở nên có chút xấu hổ... "Đừng có hoảng hốt như vậy, chúng ta chỉ ngủ một giấc, không làm gì khác..." Lý Uyên kéo tay Hạ Hân Di, có chút đau đầu... Nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi quá mức bảo vệ đồ của mình... "Thật không?" Hạ Hân Di nghi ngờ nhìn Lưu Tử Diệp một chút, lại nhìn quần áo coi như chỉnh tề của Lý Uyên, mới miễn cưỡng bỏ qua. Hàn Hiểu Hiểu ở sau lưng nhìn vẻ giận dữ của Hạ Hân Di. Không tự chủ được cười lạnh một tiếng. Trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem làm sao chữa trị cái tật xấu hễ có chút chuyện liền cực độ bảo vệ đồ của mình này. "Tối nay cơm tối chúng ta sẽ làm cho ngươi ăn, ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Trần Khinh Tuyết thấy Lý Uyên chỉ sửng sốt một chút, liếc mắt liền nhận ra hai người không có chuyện gì xảy ra, liền thờ ơ đi vào phòng bếp. Ôm Lý Uyên cả một buổi chiều Lưu Tử Diệp cũng vui vẻ đi vào phòng bếp hỗ trợ Trương La bữa tối. "Ta cũng đi phòng bếp, nếu không Khinh Tuyết và mầm lá phải ném đồ ăn ta mua vào thùng rác mất..." Hạ Hân Di ôm chặt Lý Uyên một hồi rồi cũng đi theo vào phòng bếp. Mỗi khi đến lúc này thì Hàn Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết gì về nấu ăn đều có chút xấu hổ... Điều này khiến Lý Uyên không khỏi sinh ra chút tò mò về cha mẹ và thân thế của cô nàng. Phải biết rằng ngay cả một thiên kim hào môn như Hạ Hân Di cũng ít nhiều biết làm mấy món ăn sở trường. Hàn Hiểu Hiểu nhìn qua cũng không giống như loại người sinh ra đã được cưng chiều, đến cơm cũng không phải tự mình làm. Tại sao lại không có chút năng khiếu nấu ăn, đến mức xào rau cũng có thể làm cháy cả nồi thế này... Hàn Hiểu Hiểu có chút lúng túng bóc một quả quýt đưa cho Lý Uyên. "Ta xem rất nhiều công thức và video nấu ăn, lần nào ta cũng cảm giác mình học được rồi, nhưng lần nào vừa động tay thì lại làm hỏng mất..." Nghe thấy tiếng động từ trong phòng bếp truyền ra, Hàn Hiểu Hiểu cúi đầu tiếp tục bóc quýt, vẻ mặt tự trách... Lý Uyên nhìn cô nàng bình thường uy phong lẫm liệt như một đại hình cảnh, giờ lại bộ dạng bất an, không tự tin như một cô vợ nhỏ bị khinh bỉ này. Lập tức hứng thú trào dâng bèn từ mâm trái cây bóc một quả chuối đưa cho nàng. Sau đó cả người tiến tới, ghé sát tai nàng. "Nếu nàng đã tự trách như vậy, vậy thì buổi tối lại bồi thường cho ta thêm một lần được không." Lý Uyên vừa nói làm cơ thể Hàn Hiểu Hiểu cứng đờ trong nháy mắt. Quả quýt trên tay thiếu chút nữa rơi xuống... "Hàng xóm sát vách hình như tối nay sẽ có người chuyển đến, ngươi không thể giống tối qua được..." Hàn Hiểu Hiểu nghĩ đến buổi chiều gặp dì Vương, nhìn ánh mắt có chút mập mờ của dì, mặt lập tức đỏ lên. Cơ thể lại có chút mềm nhũn khi bị Lý Uyên ở bên tai phả hơi nóng. "Tối qua hình như luôn là ngươi kêu mà, ta có lên tiếng đâu..." Một câu của Lý Uyên trực tiếp làm mặt Hàn Hiểu Hiểu đỏ tới tận cổ. "Ta...ta đó là vô ý thức, ta, ta không tự khống chế được...ngươi nhẹ chút có lẽ sẽ tốt hơn..." Hàn Hiểu Hiểu vừa nói vừa đưa mắt liếc Lý Uyên đầy nước. "Ồ, vậy tối nay ta ngủ phòng mình nhé?" Lý Uyên cố ý dịch người dán vào Hàn Hiểu Hiểu ra bên cạnh. Nhưng lập tức bị Hàn Hiểu Hiểu đưa tay kéo trở lại. "Không được, hàng xóm mới đến muốn phàn nàn thì cứ phàn nàn, dù sao cái công ty quản lý bất động sản này chỉ là cái thùng rỗng kêu to thôi, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể ngăn được quyết tâm muốn sinh một đứa con cho ngươi của ta..." Hàn Hiểu Hiểu vừa bá khí vừa nghiêm túc nói ra những lời riêng tư như vậy, lập tức chọc cho Lý Uyên cười ha hả. Hàn Hiểu Hiểu lập tức vừa tức vừa xấu hổ. Hai người đang ầm ĩ cãi nhau trên ghế sô pha thì cửa bị mở ra, Trần Mặc Mặc mang theo một túi hoa quả và đồ ăn vào nhà. Nhìn thấy người một ngày không gặp, từng phút từng giây đều tưởng niệm đến cực điểm là Lý Uyên đang cùng Hàn Hiểu Hiểu thân mật trên ghế sô pha. Khuôn mặt vốn tươi cười trong nháy mắt hóa thành đầy vẻ ủy khuất... Thấy Trần Mặc Mặc đi vào, Lý Uyên lập tức tiến lên nhận lấy túi lớn túi nhỏ trên tay nàng. "Sao thế? Có ai bắt nạt ngươi à?" Thấy sắc mặt Trần Mặc Mặc có chút không đúng, Lý Uyên vội vàng đặt đồ xuống, có chút khẩn trương hỏi thăm. Trần Mặc Mặc lắc đầu, nhẹ nhàng nhào vào lòng Lý Uyên. Nhìn Trần Mặc Mặc luôn rất ít khi chủ động thể hiện hành động thân mật với Lý Uyên trước mặt người khác. Hàn Hiểu Hiểu chủ động nhường ghế sô pha cho hai người, mình thì vào bếp giúp đỡ ba người rửa rau. "Không có ai bắt nạt ta cả, chỉ là ta cảm thấy mình càng ngày càng không thể rời xa ngươi." Trần Mặc Mặc vùi đầu thật sâu vào ngực Lý Uyên. Vốn không thích chủ động biểu đạt tình cảm, khi nói lên những lời tâm sự âm thanh lại nhỏ như tiếng muỗi kêu. Chỉ có Lý Uyên là từng câu từng chữ nghe rất rõ ràng. "Giống như đồ vật quý giá của mình, sau khi mất đi rồi lại tìm thấy sẽ càng trở nên quý trọng và lo được lo mất hơn vậy, bốn năm trước ta giống như không hề giống như bây giờ, mỗi một giây trong đầu đều là hình bóng của ngươi, cả ngày đều sợ ngươi đột nhiên biến mất..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận