Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 146: Ta cùng súc sinh có cái gì phân biệt, các nàng là bạn gái cũ, cũng là thân tỷ muội!

"Tô tỷ tỷ, điện thoại của hắn ở chỗ ta này, ta thêm bạn cho hắn nhé." Đúng lúc Lý Uyên đang tiến thoái lưỡng nan, và cơn giận của Hạ Hân Di đang không ngừng tăng lên. Trần Mặc Mặc đột nhiên lại hóa thành thiên sứ màu trắng hạ phàm. Nàng mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, lấy điện thoại của Lý Uyên ra từ trong túi. Lý Uyên rất ít khi dùng điện thoại, bản thân cũng không biết điện thoại của mình đã vào túi Trần Mặc Mặc từ lúc nào. . . .Nhưng lúc này, hắn cảm thấy Trần Mặc Mặc toàn thân như đang tắm trong ánh hào quang thánh khiết. . . .Tô Tiêu Du nhìn người vô hại là Trần Mặc Mặc. Nàng không hề cảm thấy bất kỳ sự uy hiếp nào từ Trần Mặc Mặc, liền nở nụ cười thân thiện, đưa điện thoại của mình cho nàng. Trong lòng, cô đã xem Trần Mặc Mặc là em gái hoặc là người thân của Lý Uyên. . . . .Đương nhiên, cô cũng ngầm thừa nhận xem Trần Mặc Mặc là em gái mình. . . ."Muội muội, em tên gì?" Thấy Trần Mặc Mặc đã quét mã và thêm bạn xong, Tô Tiêu Du mang theo giọng điệu nịnh nọt hỏi han tình hình của Trần Mặc Mặc."Em là Trần Mặc Mặc. . . ." Trần Mặc Mặc cười ngọt ngào với Tô Tiêu Du, sau đó đổi điện thoại, báo đã thêm bạn xong. . . .Nghe xong, Tô Tiêu Du ngây người trong giây lát.Trần Mặc Mặc? Sao cô ấy lại họ Trần? Lẽ ra phải họ Châu chứ. . . .Dù nghi hoặc nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười thân thiện cảm ơn Trần Mặc Mặc. Lý Uyên thở phào nhẹ nhõm. Lê Mộng Ngưng cũng nhẹ nhõm không kém. Tô Tiêu Du gọi hắn là Châu Nhuận Phát. Hắn không phải người trong lòng mà mình đang nghĩ tới. Như vậy, khả năng đáng sợ vừa đột nhiên xuất hiện cũng không hề tồn tại. . . .Cô và Từ Thi Thanh là bạn thân mà. . . .Sao trên đời lại có chuyện cùng thích một người được. . . .Lê Mộng Ngưng thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại đột nhiên trống rỗng, một cảm giác không thoải mái, chơi vơi ập đến. Nhiều năm như vậy rồi, không biết hắn sống có tốt không. . . .Nghe thấy cái tên Châu Nhuận Phát, Từ Thi Thanh cũng ngay lập tức hiểu ra, có lẽ mình đã nhận nhầm người. . . .Cảm xúc căng thẳng trong nháy mắt cũng rơi xuống tận đáy. . . ."Vậy thì... Có gì vào văn phòng của tôi rồi nói nhé, tôi không bằng mấy người trẻ các cô, đứng một hồi chân đã tê rồi. . . ." Lý Kỳ Chí đảo mắt nhìn năm cô gái xinh đẹp, thật sự không rõ trong hồ lô các cô ấy bán thuốc gì. . . .Anh chỉ biết bầu không khí xung quanh dường như hơi khó xử. . . ."Tôi đi nhà vệ sinh một lát. . . ." Cảm thấy Tô Tiêu Du không nhìn mình nữa, Lý Uyên lập tức muốn trốn khỏi cái chốn địa ngục đáng sợ này. . . .Nhưng khi vừa chạm vào đầu Hạ Hân Di để cô ấy nhường đường, thì một tiếng "lạch cạch lạch cạch" của giày cao gót cùng mặt đất va chạm, vang lên vội vã nhưng lại vô cùng trầm ổn ở hành lang. Nghe tiếng bước chân quen thuộc kia, sắc mặt Hạ Hân Di lập tức hoảng hốt. Hai tay cô theo bản năng ôm chặt cánh tay Lý Uyên đang đứng bên cạnh. . . ."Chị em. . . ."Hạ Hân Di nhỏ giọng nói một câu. Nghe thấy tiếng giày cao gót, Lý Uyên trong lòng cũng không hiểu sao bị Hạ Hân Di làm cho căng thẳng lần nữa. . . .Chỉ là chị của cô ấy thôi mà, đâu phải là thêm một bạn gái cũ nữa đâu, có gì mà phải sợ chứ. . . . Lý Uyên vừa nghĩ như vậy. Thì Hạ Thanh Ninh đã bước qua chỗ ngoặt với đôi giày cao gót màu đen, khuôn mặt tuyệt sắc xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Mái tóc dài đen nhánh búi gọn, có chút thành thục. Cô mặc chiếc váy bó sát người màu đen cao cấp dài đến đầu gối, gợi cảm nhưng vẫn đoan trang. Bên hông là chiếc thắt lưng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, quyến rũ, làm người ta rung động. Với khí chất mạnh mẽ của một người ở vị trí cao, Hạ Thanh Ninh xuất hiện ngay lập tức khiến mọi người cảm thấy một áp lực vô hình. Lý Kỳ Chí, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng đều ngây người mất nửa giây, rồi lập tức nghênh đón cô. Họ đi đến trước mặt Lý Uyên, Hạ Hân Di và mọi người."Hạ tổng." Mọi người đồng thanh lên tiếng chào.Hạ Thanh Ninh khẽ gật đầu với mọi người. Đồ trang sức đơn giản mà trang nhã, khuôn mặt xinh đẹp đến rung động lòng người không hề lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Sau khi chào hỏi với Lý Kỳ Chí xong, ánh mắt của Hạ Thanh Ninh lập tức đảo qua một vòng. Thấy Hạ Hân Di đang trốn sau lưng, Hạ Thanh Ninh vừa muốn gọi thì đột nhiên đồng tử co rút lại, trong lòng như bị sét đánh. Cô không thể tin nổi khi nhìn thấy Lý Uyên bên cạnh Hạ Hân Di, người đàn ông mà cô mong nhớ ngày đêm. Mà Hạ Hân Di, cô em gái ruột của cô, lại đang ôm chặt cánh tay người đàn ông đó, hệt như một đôi tình nhân vậy. "Mọi người cứ bận việc đi, tôi đi nhà vệ sinh trước, sau đó tìm Hân Di nói chuyện." Hạ Thanh Ninh chậm rãi thu tay về một cách kín đáo. Cô nói với Lý Kỳ Chí mấy người xong, rồi quay người đi thẳng về phía nhà vệ sinh, không hề ngoảnh đầu lại. Với vô số trận chiến trên thương trường, cô có thể giữ được vẻ mặt không hề dao động ngay cả khi có tình huống bất ngờ như trời sập xảy ra, Nhưng bây giờ, tình huống dường như còn nghiêm trọng hơn cả trời sập. . . .Cô nhất định phải tìm một nơi không có ai, để xoa dịu cơn sóng trào dâng mãnh liệt đang muốn nuốt chửng cô. Nếu không, cô cũng không dám chắc một giây sau, mình sẽ làm ra chuyện gì. . . . Cô thậm chí không dám nhìn Lý Uyên dù chỉ là một cái liếc mắt. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Thanh Ninh, Lý Uyên cũng như bị sét đánh, ngây người ra. Khuôn mặt ấy, cảm giác đó, cảm giác quen thuộc khiến người ta muốn c·h·ế·t đi hàng vạn lần ấy. . . !"Sao vậy?" Cảm thấy Lý Uyên có vẻ không ổn, Hạ Hân Di lập tức ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt Lý Uyên hơi đỏ lên nhìn khuôn mặt của Hạ Hân Di có ba phần giống Hạ Thanh Ninh. Trong khoảnh khắc này, nội tâm dâng lên một cảm giác tội lỗi sâu thẳm, dường như muốn nuốt chửng cả người hắn. . . .Các nàng. . . các nàng đều là bạn gái cũ của mình. . . . Các nàng. . . . Các nàng lại còn là chị em ruột. . . . ! Lão thiên gia! ! Hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ nghĩ đến việc chuyện này lại xảy ra! Đồ hệ thống chắp vá, mày rốt cuộc đã làm cái chuyện gì không bằng cả heo chó thế hả? ! Lúc này sắc mặt Lý Uyên trắng bệch, tay run lên không ngừng. . . .Hắn bây giờ rất muốn dùng hết sức lực bình sinh, tự tát cho mình mấy cái. Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Hạ Hân Di, hắn chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo nhất trong đời với cô. Hắn muốn tự mình diệt người, chưa bao giờ có cảm xúc nào mãnh liệt như bây giờ. Thống tử à, thật đấy, chúng ta tự hủy đi. . . . Chúng ta có khác gì cầm thú đâu? ! Chúng ta sống mỗi một giây phút, đều là đang cực kỳ bất kính với thế giới này. . . . .Lý Uyên cúi đầu, nhìn Hạ Hân Di với ánh mắt áy náy vô cùng. Ở một bên khác. Hạ Thanh Ninh vừa đi không bao xa. Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng chuẩn bị đi đến văn phòng của Lý Kỳ Chí. Khi vừa quay người, hai người đồng thời nhìn thấy mặt Lý Uyên thì cũng đều ngây dại. PS: Ngày thu đến thật nhanh, nhịn không được. Cầu quà tặng miễn phí, động ngón tay nhỏ là động lực để ra chương mới a. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận