Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 196: Mười năm qua hắn làm chính xác nhất một sự kiện, không có bắt cá hai tay

Chương 196: Mười năm qua hắn làm chuyện đúng đắn nhất, là không có bắt cá hai tay Lý Uyên cơ hồ muốn giơ hai tay lên thề...
Đời này có thể hiểu lầm hắn bất cứ điều gì, nhưng không thể hiểu lầm việc chân hắn đạp nhiều thuyền!
Mười năm này, để giữ vững giới hạn cuối cùng của một tên cặn bã đàn ông này... Hắn có thể nói là đã vắt óc suy nghĩ, tính toán tỉ mỉ...
Có mấy lần suýt chút nữa không hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nhưng trời không phụ lòng người...
Ròng rã mười năm, hắn vẫn thủ vững ở giới hạn cuối cùng...
Hắn có thể kiêu ngạo mà nói, tuy hắn là tên cặn bã, nhưng trước giờ chưa từng làm ra hành vi cặn bã là bắt cá hai tay!
Từ Thi Thanh gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình và ánh mắt của Lý Uyên.
"Ta tin ngươi."
Hai giây sau, sắc mặt Từ Thi Thanh đột nhiên giãn ra, như đã quyết định một loại quyết tâm nào đó, mỉm cười với Lý Uyên.
Tô Tiêu Du thì ở một bên, cười khẩy với Từ Thi Thanh.
Theo nàng thấy, tình cảm của Từ Thi Thanh dành cho Lý Uyên còn lâu mới kiên định bằng mình...
Tô Tiêu Du nàng, vào cái khoảnh khắc hôm nay nhìn thấy Lý Uyên, đã quyết định từ nay về sau triệt để làm theo nội tâm mình.
Không quản Lý Uyên hiện tại là người thế nào, trước kia đã làm những gì.
Cho dù hắn là tên tội phạm giết người, Tô Tiêu Du nàng cũng đã quyết định từ nay về sau cùng hắn!
Cho nên nàng căn bản không nghĩ đến việc muốn truy vấn Lý Uyên những vấn đề này, theo nàng thấy, hỏi như vậy là đang sỉ nhục sự kiên định không thay đổi trong lòng nàng!
Nàng chỉ cần Lý Uyên có một chút thái độ với nàng, dù chỉ là thái độ mập mờ, nàng cũng sẽ biết là mình đã có thể không hề do dự.
Chỉ vài câu đối thoại của Từ Thi Thanh và Lý Uyên, đã khiến CPU sau lưng Trầm Nguyệt Doanh như muốn bốc cháy...
Cái gì Lý Uyên? Cái gì bình minh? Hắn không phải tên Châu Tinh Tinh sao? !
Trần Mặc Mặc, người đã trải qua, thậm chí đã trải qua chuyện này nhiều lần, nhìn ánh mắt ngây dại của Trầm Nguyệt Doanh, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút đồng tình...
"Ngươi... cùng Hạ Hân Di là quan hệ như thế nào? Còn cả nữ cảnh sát kia vừa rồi nữa, các ngươi kết hôn rồi sao?"
Môi Từ Thi Thanh run run hồi lâu, vẫn là hỏi ra...
Vấn đề này vừa thốt ra, Tô Tiêu Du bên cạnh cũng lập tức nín thở...
Lý Uyên nghe vậy chậm rãi lắc đầu...
Kết hôn... ?
Hôm nay vừa kết hôn, tối sẽ bị p·h·a·n t·h·â·y trong bếp sao? ! !
Thấy Lý Uyên lắc đầu, không chỉ Từ Thi Thanh mà cả Tô Tiêu Du cũng lập tức thở phào một hơi.
Trong khoảnh khắc, cảm giác trước mắt sáng sủa hẳn... Một mảnh rộng mở, trong sáng...
Chỉ có Trầm Nguyệt Doanh là khổ sở vì không hiểu, vẻ mặt mờ mịt...
Đôi mắt đẹp của Từ Thi Thanh và Tô Tiêu Du rõ ràng so với trước sáng hơn rất nhiều.
Điều đó cũng trực tiếp củng cố nội tâm vẫn còn rất nhiều lo lắng của Từ Thi Thanh...
Giờ phút này, Từ Thi Thanh cũng không để ý chuyện Tô Tiêu Du bên cạnh sẽ nhân tiện lợi của mình, vốn còn muốn tiếp tục hỏi thêm chút tình hình hiện tại của Lý Uyên.
Nhưng Hạ Hân Di đột nhiên mang theo một ấm sắc thuốc xuất hiện ngoài cửa...
"Thuốc đã sắc xong rồi."
Hạ Hân Di hai tay bưng ấm thuốc, hướng về phía Lý Uyên cười ngọt ngào.
Lý Uyên quay đầu nhìn cái ấm thuốc còn bốc hơi nghi ngút trong tay Hạ Hân Di, lập tức giật nảy mình!
Vội vàng nhanh chân bước lên, đi đến trước mặt Hạ Hân Di, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy cái ấm thuốc còn nóng hổi.
"Thứ này nóng như vậy, sao em lại tự mình ôm ra vậy?"
Nhận lấy ấm thuốc, giọng Lý Uyên vừa trách móc lại vừa lo lắng, ánh mắt xót xa cẩn thận kiểm tra tay và áo quần của Hạ Hân Di.
Nếu tay Hạ Hân Di trắng nõn mềm mại như ngó sen không cẩn thận bị bỏng sẹo, thì thật là sai lầm lớn...
Xác nhận Hạ Hân Di không bị bỏng một chút nào, Lý Uyên mới yên lòng thở phào.
Một tay xách ấm thuốc, một tay xoa đầu Hạ Hân Di.
"Lần sau việc này để người khác làm, nếu em bị bỏng thì sao?"
"Không sao mà, em đâu có ngốc như vậy..."
Hạ Hân Di một mặt hưởng thụ vuốt ve bàn tay của Lý Uyên.
Cảnh tượng này trực tiếp khiến Tô Tiêu Du và Từ Thi Thanh, vốn cảm thấy con đường phía trước bằng phẳng, tâm tình rớt xuống vực sâu...
Nhìn ánh mắt xót xa và cưng chiều Lý Uyên nhìn Hạ Hân Di...
Những hành động nhỏ thân mật không chút e dè...
Hai ngọn lửa ghen tị trong lòng Tô Tiêu Du và Từ Thi Thanh lập tức bùng cháy...
Nhưng là với thân phận là người mới gặp Lý Uyên vào ngày đầu tiên, các nàng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn, cố gắng giữ gìn vẻ thận trọng.
"Mặc Mặc, giúp ta cầm cái ly."
Lý Uyên bưng bình thuốc hướng về phía Trần Mặc Mặc đi đến.
Lý Uyên rót thứ nước thuốc trung dược đen kịt vào ly thủy tinh, một bên nhẹ nhàng thổi vào ly, một bên tùy ý liếc Trầm Nguyệt Doanh.
Trầm Nguyệt Doanh nhìn Lý Uyên đang hạ nhiệt thuốc cho mình, trong nháy mắt nhớ lại những chuyện xưa của hai người...
"Để ta tự làm."
Trầm Nguyệt Doanh đưa tay về phía Lý Uyên.
Lý Uyên nhìn cô nàng, lại nhìn chiếc ly đang nóng trong tay.
"Mặc Mặc, để em làm đi."
Nghĩ Trầm Nguyệt Doanh sợ người khác hiểu lầm, bèn đưa chiếc ly cho Trần Mặc Mặc...
Trần Mặc Mặc rất tự nhiên nhận lấy cái ly, đối với điều này nàng sớm đã quen thuộc như thường...
Nhưng mà, khi Trần Mặc Mặc thổi đến khi thuốc thang đã nguội gần như vừa đủ thì lại đột nhiên đưa ly cho Lý Uyên.
"Anh đút cô ấy uống đi, nó nặng quá đấy..."
Trần Mặc Mặc hai tay đưa ly lên trước mặt Lý Uyên, chớp chớp mắt nhìn anh.
Lý Uyên lập tức ngẩn người...
Hình ảnh này sao lại giống quen thuộc đến vậy...
Trước đây ở cục thành phố đã đem mình giao cho Lưu Tử Diệp, nhưng Trầm Nguyệt Doanh và các nàng lại không giống nhau...
Trầm Nguyệt Doanh cô nàng căn bản là không có ý định muốn xảy ra chuyện gì với mình cả...
Lý Uyên vốn định từ chối, nhưng Trần Mặc Mặc trực tiếp nhét chiếc ly vào tay hắn...
Lần này không chỉ Lý Uyên hơi xấu hổ, mà mặt Trầm Nguyệt Doanh trong nháy mắt cũng đỏ bừng.
"Để ta tự mình làm."
Trầm Nguyệt Doanh đưa tay về phía Lý Uyên.
Nhưng nhìn bàn tay yếu ớt của Trầm Nguyệt Doanh đang run rẩy, Lý Uyên trực tiếp từ chối...
Hắn liếc mắt nhìn Hạ Hân Di, nhưng Trần Mặc Mặc rất nhanh đã giữ chặt Hạ Hân Di không cho cô đến giúp.
Hành động này của Trần Mặc Mặc, trực tiếp khiến Tô Tiêu Du và Từ Thi Thanh trợn tròn mắt...
Các nàng làm thế nào cũng không hiểu, chẳng phải Trần Mặc Mặc và Trầm Nguyệt Doanh cũng là tình địch sao...
Tình địch mà cũng có thể như thế này? !
Lý Uyên thấy không có ai có thể giúp, đành bất đắc dĩ tự mình ra tay.
Ai, nếu như tất cả bạn gái cũ đều giống Mặc Mặc thì hậu cung... tu la tràng sẽ bớt căng thẳng biết bao...
Lý Uyên trong lòng vừa cảm khái, vừa nhẹ nhàng đưa thuốc thang đến bên miệng Trầm Nguyệt Doanh.
"Uống từ từ thôi."
Đối diện với sự cường ngạnh của Lý Uyên, Trầm Nguyệt Doanh do dự nửa giây, đành phải ngoan ngoãn há miệng nhỏ, để mặc anh đút cho uống.
Cảnh tượng này, trực tiếp khiến Hoàng Tử Ngang vừa đến bên ngoài cửa nhìn thấy nghiến răng nghiến lợi như muốn nứt cả da!
Bạn cần đăng nhập để bình luận