Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 136: Đường đường Hạ thị tập đoàn tổng giám đốc, vậy mà giới tính có vấn đề? !

"Chương 136: Đường đường tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị, vậy mà giới tính có vấn đề? !“Vào đi.” Lý Kỳ Chí hướng phía cửa hô một tiếng. “Lý tổng, Từ tổng, Điền tổng, Dương tổng các nàng đều đã đến phòng họp, chỉ chờ một mình ngài.” Ngoài cửa, nữ thư ký mang giày cao gót đen, mặc quần áo công sở bó sát người, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng bước chân đi vào văn phòng. Khi nhìn thấy Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc đang ngồi tiếp khách trên ghế salon, trong mắt nàng thoáng hiện một tia kinh ngạc. “Đi thôi, ta biết rồi, bảo các nàng bắt đầu trước đi, ta còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết trước đã.” Lý Kỳ Chí phất tay với thư ký. Nghe vậy, mặt nữ thư ký lộ ra vẻ khó xử. “Điền tổng bọn họ dặn dò, ngài không đến thì họ không thể bắt đầu... “ Nữ thư ký do dự nửa giây rồi vẫn kiên trì nhắc nhở. Mặc dù bên ngoài nàng chỉ là thư ký của Lý Kỳ Chí, nhưng mấy người trong phòng họp đều là những nhân vật cấp cao có thực quyền của công ty. Họ rất được tổng giám đốc Hạ Thanh Ninh coi trọng... Nên nàng không dám đắc tội ai cả... Thậm chí họ còn dặn dò, nên nàng một chữ cũng không dám bỏ sót. “Vậy thì cứ để họ chờ một chút, ta bên này sẽ nhanh chóng xử lý xong thôi.” Lý Kỳ Chí hơi thiếu kiên nhẫn liếc nhìn thư ký. “Cô nói là tổng giám đốc Hạ đích thân dặn dò đấy.” “Vâng, Lý tổng.” Nghe đến tổng giám đốc Hạ Thanh Ninh, nữ thư ký lập tức im lặng, cung kính lui ra ngoài. Khi thư ký vừa rời khỏi văn phòng, Lý Uyên cũng đã đọc xong hợp đồng của Trần Mặc Mặc. Hắn đã chuẩn bị trước về phương diện này, vốn cho rằng đây chỉ là một bản hợp đồng quản lý nghệ sĩ bình thường. Cùng lắm thì đãi ngộ có khác biệt một chút thôi. Thế nhưng, phần hợp đồng của Trần Mặc Mặc này, những điều khoản phía trước thật sự không khác gì mấy so với hợp đồng quản lý bình thường. Nhưng mấy điều khoản bổ sung ở phía sau lại có vẻ bất thường. Ví dụ như hợp đồng này một khi đã ký là mười năm, cái này xem như bình thường. Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, Trần Mặc Mặc bắt buộc phải ở gần công ty (công ty cung cấp chỗ ở). Trong khoảng thời gian đó, không được yêu đương, kết hôn, sinh con, tất cả mọi thứ, thậm chí cả sinh hoạt cá nhân đều phải chịu sự giám sát của công ty. ... Công ty sẽ bố trí một nữ trợ lý thân cận riêng để phụ trách tất cả việc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của Trần Mặc Mặc. Cô phải phục tùng mọi sắp xếp của công ty, bao gồm cả thời gian riêng tư và những khi cần phải công tác dài ngày ở nước ngoài mà không được trở về nước. Tất cả hành tung đều phải báo cáo và được công ty chấp thuận. Điều khoản này nối tiếp điều khoản kia, Lý Uyên càng đọc càng nhíu mày sâu hơn, đến cuối thì không muốn đọc tiếp nữa. “Lý tổng, các điều khoản bổ sung trong bản hợp đồng này có hơi quá đáng rồi thì phải?” Lý Uyên chậm rãi đặt hợp đồng xuống, cố nén tức giận nhìn Lý Kỳ Chí. Đây chẳng phải là một bản giấy bán thân hoàn toàn hay sao? ! Hạn chế đối với thân người của Trần Mặc Mặc thật sự đã đạt đến mức độ khiến người ta căm phẫn! Thừa nước đục thả câu cũng không đến mức thế này chứ! Trần Mặc Mặc cũng đã đọc đến đoạn cuối, cô im lặng không nói gì. Với những điều khoản này, thà cô không làm nghệ sĩ, cũng không thể nào chấp nhận. ... Trừ phi... Trừ phi Lý Uyên bảo cô ký. ... Lý Kỳ Chí nhấp một ngụm trà rồi nhìn về phía hai người, đối với phản ứng tâm lý của họ, ông đã sớm chuẩn bị. “Hay là hai người xem qua hai trang cuối đi, xem công ty cho các cô đãi ngộ thế nào rồi hãy nói tiếp?” Lý Kỳ Chí vừa nói vừa chỉ tay vào hợp đồng trên bàn. Lý Uyên liếc nhìn Lý Kỳ Chí, cố gắng kiềm chế tính tình mở ra xem thử, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Các điều khoản về phúc lợi đãi ngộ không chỉ ghi rõ công ty sẽ gánh chịu toàn bộ chi phí bồi thường và tổn thất cho công ty cũ của Trần Mặc Mặc. Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, mọi chi tiêu của Trần Mặc Mặc bất kể là công việc hay tư nhân, toàn bộ đều do công ty chi trả. Công ty cung cấp chỗ ở, xe, sau khi kết thúc hợp đồng thì sẽ sang tên tất cả cho Trần Mặc Mặc. Mọi hoạt động, gameshow, quảng cáo và tất cả lợi ích, Trần Mặc Mặc hưởng 90%, công ty chỉ lấy 10%... Đồng thời, khi ký kết còn cho Trần Mặc Mặc thêm một khoản phí ký kết rất lớn. Xét riêng về đãi ngộ, toàn bộ giới giải trí cũng không thể tìm ra được bản hợp đồng thứ hai nào hậu hĩnh như vậy. Không, căn bản là không thể có loại hợp đồng này, đây chẳng khác nào chủ công ty quản lý tự bỏ tiền túi ra cho Trần Mặc Mặc làm việc… “Tôi không hiểu, một bản hợp đồng như vậy thì công ty các người không có bất kỳ lợi ích nào.” Sau khi đọc xong, sự kinh ngạc của Lý Uyên chuyển thành nghi hoặc sâu sắc, anh cau mày nhìn Lý Kỳ Chí. Dùng đãi ngộ hậu hĩnh như vậy để hạn chế tự do của Trần Mặc Mặc? Dù nhìn thế nào thì bản hợp đồng này cũng có vẻ quá quái dị. Đây căn bản không phải là một công ty bình thường có thể làm ra được chuyện này... “Đây đúng là một giao dịch lỗ vốn rõ ràng, thật ra tôi cũng không hiểu, nhưng biết sao được, đây là yêu cầu của tổng giám đốc Hạ.” Lý Kỳ Chí mỉm cười. “Đối với hai người mà nói thì đây là chuyện tốt, không phải sao? Toàn bộ công ty có thể để cho các người hút máu.” Lý Uyên vẫn cau mày sâu sắc, lúc này anh đã không biết nên tiếp tục nói gì nữa… Nếu là hợp đồng bình thường, điều kiện có hà khắc thế nào thì anh cũng tự tin có thể thêm được các điều kiện mà mình muốn vào. Cùng lắm thì sẽ lại ký một hợp đồng cá cược. Có thể, cái bản hợp đồng này thật sự quá quỷ dị, tà môn, căn bản là không đoán được họ đang có âm mưu gì... Nhìn vào những điều khoản hạn chế kèm theo đãi ngộ thì đây có khác gì việc ký một người về làm tiểu tam. ... Coi Trần Mặc Mặc như một con chim hoàng yến để nuôi... Nghĩ đến đây, Lý Uyên không nhịn được nữa, sắc mặt anh kỳ quái liếc nhìn Hạ Hân Di một cái. Sau đó, ánh mắt của anh rơi vào người Trần Mặc Mặc. Mẹ kiếp, chẳng lẽ cái tên tổng giám đốc Hạ kia là một kẻ đồng tính thích Trần Mặc Mặc? ! “Mặc Mặc, hay là chuyện này chúng ta về nhà rồi bàn lại sau nhé...” Lý Uyên cười khổ. Nếu như người ta đã nhắm trúng Trần Mặc Mặc rồi, vậy thì chẳng phải là sẽ rơi vào hang hùm sao? ... Khả năng này thật sự rất lớn, nhan sắc tuyệt trần của Trần Mặc Mặc thật sự có thể mê hoặc cả nam lẫn nữ mà không hề quá đáng. ... Và ngoại trừ nguyên nhân này ra, anh hoàn toàn không nghĩ ra còn khả năng nào khác, khi người ta bỏ ra cái giá lớn như vậy chỉ để hạn chế tự do thân thể của cô. ... Sao anh có thể vì mấy đồng tiền bẩn mà ném con tiểu thiên sứ ngoan ngoãn, hiểu chuyện của mình vào hang hổ được chứ. ... Toàn bộ tiền bạc trên thế giới cộng lại cũng không sánh bằng một ngón tay của Trần Mặc Mặc! “Được, dù sao em cũng nghe anh.” Trần Mặc Mặc chớp mắt nhìn Lý Uyên. Thấy hai người kẻ tung người hứng, có ý muốn rời đi. Hạ Hân Di trong nháy mắt có chút hoảng. Sao đột nhiên lại muốn đi? Cô còn đang muốn nhờ vào Hạ Hân Di của gia tộc, sau này cùng nhau đối phó với Hàn Hiểu Hiểu và Trần Khinh Tuyết mà! Sao mới thổi lên hiệu kèn chiến tranh, liên minh của cô đã muốn tan rã rồi. ... Lý Kỳ Chí ở bên cạnh cũng có chút bối rối. ... Với đãi ngộ như thế này, đừng nói là ở hiện tại, mà sau này trong giới giải trí cũng khó mà có được. Cô ta mất đi chẳng qua là mười năm tự do, mà tự do đối với một nghệ sĩ thì không đáng nhắc đến. Còn Trần Mặc Mặc có thể đổi lại được số tiền có lẽ cả đời cũng xài không hết. Bao nhiêu nghệ sĩ, cho dù là thiên hậu thì mười năm sự nghiệp cũng không đáng giá như vậy. “Tôi cảm thấy các người có thể thương lượng một chút ở đây, tôi còn có một cuộc họp, đợi lát nữa kết thúc thì có lẽ các người cũng đã thương lượng xong rồi.” Lý Kỳ Chí liếc nhìn Lý Uyên và Trần Mặc Mặc. “Ai vào cái vòng này mà chẳng dùng tự do để đổi lấy tiền đâu? Có bao nhiêu người muốn mà không có cơ hội.” Lý Kỳ Chí vừa nói vừa muốn đi ra ngoài, xem cuộc đối thoại này của bọn họ chẳng qua chỉ là kế lấy lùi làm tiến mà thôi. Bởi vì, cho dù có đổi thành những thiên vương, thiên hậu hot nhất bây giờ, cũng không có khả năng cự tuyệt cái bản hợp đồng này. Điều này còn có lời hơn cả khi tự mở một công ty quản lý. ... “Không cần, bản hợp đồng này chúng tôi sẽ không ký chính thức.” Lý Uyên đặt hợp đồng xuống, kéo tay Trần Mặc Mặc đứng lên muốn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận