Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 595: Các ngươi Thượng Hải đến?

"Chương 595: Các ngươi từ Thượng Hải đến?"
"Nếu như đuổi một nàng đi thì vẫn còn rất nhiều người khác sao?" Trương Duyệt Hân nghe Tưởng Tú Quân nói thì hơi nhíu mày. Nếu đối thủ chỉ có mấy người ở đây, thật tình mà nói, nàng không ngại liên thủ với người phụ nữ có vẻ lợi hại trước mắt này để giải quyết hai người còn lại. Nhưng vấn đề là ở Thượng Hải vẫn còn hơn mười người nữa, hai nàng không thể cứ như chơi trò chơi vượt ải, hết cửa này đến cửa khác mà xông lên được.
"Còn có?" Tưởng Tú Quân nhìn Trương Duyệt Hân, khẽ chau mày. "Trong các ngươi ai tên Hạ Thanh Ninh?" Tưởng Tú Quân liếc nhìn ba người rồi đột ngột hỏi.
Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn nghe cái tên này xong thì ngây người. Đây chẳng phải là một trong số rất nhiều bạn gái cũ của Lý Uyên trước đây sao? Hai nàng đều đã nghe Tống Vân Hi kể qua. Chỉ có Trương Lam Lam là vừa tức giận vừa có chút khó hiểu khi nghe Tưởng Tú Quân nhắc đến cái tên này. Chẳng phải hai người kia một người tên Trương Duyệt Hân, một người tên Kỷ Ôn Ngôn sao?
"Không ai là người đó sao?" Tưởng Tú Quân thấy phản ứng của ba người thì tỏ vẻ đã hiểu, nhưng lông mày lại càng nhíu chặt hơn. "Vậy xem ra đúng là không chỉ có bốn người chúng ta."
"Sao ngươi biết tên này?" Trương Duyệt Hân có chút kỳ lạ nhìn Tưởng Tú Quân. Trước kia khi tìm Lý Uyên, nàng đã gần như lật tung cả Thượng Hải lên rồi. Vậy mà vẫn không tìm được một chút dấu vết nào, ngay cả những người Lý Uyên thường tiếp xúc cũng không tra ra. Hiện tại, bọn họ mới đến Bắc Kinh được ba ngày, đột nhiên lại có hai người tìm tới. Các biện pháp như dùng nhân viên giao đồ ăn, nhân viên giao hàng nhanh để chuyển thông tin đều là chiêu nàng đã dùng qua. Với cả, làm sao bọn họ biết được người đang ở Bắc Kinh? Thật khó mà hiểu được.
"Các ngươi không biết?" Tưởng Tú Quân có chút ngạc nhiên nhìn ba người. Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn đồng thời lắc đầu. Kỷ Ôn Ngôn cũng rất muốn biết rốt cuộc hai người này tìm đến nơi này bằng cách nào. Ban đầu, mấy năm trời nàng tìm người còn không ra, thế mà bọn họ chỉ mới đến đây có hai ngày đã như thể dùng định vị mà tìm đến chính xác như vậy?
"Chúng ta biết cái gì?" Kỷ Ôn Ngôn nhìn Tưởng Tú Quân, trên mặt cũng đầy nghi hoặc.
"Vậy các ngươi tìm đến nơi này bằng cách nào?" Tưởng Tú Quân vô cùng cảnh giác, vẫn không trả lời thẳng câu hỏi của Kỷ Ôn Ngôn.
"Người là chúng ta mang đến, ngươi tự đoán xem?" Kỷ Ôn Ngôn có chút cạn lời nhìn Tưởng Tú Quân. Nàng và Trương Duyệt Hân tốn bao nhiêu công sức mới có thể đưa người từ vòng vây kia ra ngoài. Thế mà vừa đến Bắc Kinh chưa được hai ngày đã như là đi làm áo cưới cho người khác.
"Các ngươi mang đến? Các ngươi mang từ đâu đến?" Tưởng Tú Quân có chút choáng váng. Từ khi thấy ba người này, trong lòng nàng đã lờ mờ cảm thấy không đúng. Ba người đẹp đến mức độ này mà đột nhiên xuất hiện cùng nhau thì nhìn thế nào cũng không hợp lý. Trong đầu nàng đã có vài suy đoán, chẳng qua lúc đó giả bộ như không có chuyện gì.
Sau khi trả lời câu hỏi của Tưởng Tú Quân, Kỷ Ôn Ngôn và Trương Duyệt Hân đều im lặng, chỉ nhìn Tưởng Tú Quân.
"Ta biết được thông qua một tấm ảnh không biết từ đâu ra, cùng với một vài tin tức." Tưởng Tú Quân nhún vai, vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, lật ra một tấm ảnh đưa cho Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn. Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn lập tức xáp lại xem. Tấm ảnh rõ ràng là chụp Lý Uyên gần đây, hai người đều trợn tròn mắt. Trương Duyệt Hân đột nhiên nhận ra mình vẫn còn quá ngây thơ rồi. Vốn nghĩ đưa hắn đến Bắc Kinh thì ít nhất có thể có mấy ngày yên bình hoặc là nhiều lắm là thêm một vài cái đuôi cũng không sao. Ai ngờ, sự tình thường thường lại đi theo hướng hoàn toàn khác với dự định.
"Ta nghe ngóng được tấm hình này do một người phụ nữ tên Hạ Thanh Ninh gửi đến, nàng cũng đang tìm hắn." Tưởng Tú Quân nói tiếp.
Nghe Tưởng Tú Quân nói xong, Trương Lam Lam có chút bối rối. Tấm ảnh nàng thấy và tấm ảnh trong điện thoại của Tưởng Tú Quân hoàn toàn không giống nhau. Với cả, nguồn gốc tấm ảnh nàng tìm được lại là một người tên Hàn Hiểu Hiểu chứ không phải Hạ Thanh Ninh. Trương Lam Lam nhìn Trương Duyệt Hân, lại nhìn Tưởng Tú Quân, nhưng cũng không lên tiếng.
Quả nhiên, đám phụ nữ ở Thượng Hải vẫn cứ như âm hồn bất tán. Trương Duyệt Hân chỉ còn biết thở dài trong lòng.
"Bất quá ta đã phong tỏa tin tức rồi, cô Hạ Thanh Ninh kia sẽ không nhận được bất cứ thông tin nào về nơi này đâu." Tưởng Tú Quân nhìn ba người Trương Duyệt Hân, lời nói mang đầy vẻ tự tin.
"Cho nên, hiện tại vẫn là bốn người chúng ta." Trương Duyệt Hân nghe Tưởng Tú Quân nói vậy thì ngược lại thấy hơi nhẹ nhõm. Nếu như mười mấy người kia mà tìm đến thì không biết tình hình sẽ thành ra thế nào.
"Vậy bây giờ các ngươi muốn làm gì?" Trương Duyệt Hân nhìn Trương Lam Lam và Tưởng Tú Quân.
"Ta còn muốn hỏi các ngươi muốn thế nào đây?" Tưởng Tú Quân liếc nhìn cả ba người.
"Hay là cứ để người ta mang đi, điều kiện gì các ngươi cứ nói?" Tưởng Tú Quân đùa cợt nói một câu.
Đổi lại là ba ánh mắt khinh bỉ hướng về nàng.
"Các ngươi xem, ta muốn mà các ngươi lại không đồng ý." Tưởng Tú Quân đã sớm đoán trước được kết quả này, nhún vai.
Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi. Trong lòng ai cũng hiểu đối phương không phải dạng vừa, lại càng không dễ dàng bị đuổi đi.
"Người là ta mang đến, nếu không có ta thì có lẽ cả đời này các ngươi cũng không còn cơ hội gặp lại hắn đâu." Sau một hồi trầm mặc, Trương Duyệt Hân lên tiếng trước. Ánh mắt sáng rực nhìn Trương Lam Lam và Tưởng Tú Quân. "Ta chỉ cần năm ngày, trong năm ngày này các ngươi đừng quấy rầy, sau năm ngày chúng ta ai có bản lĩnh thì người đó được." Trương Duyệt Hân nói xong làm cho Trương Lam Lam và Tưởng Tú Quân hơi cau mày.
"Ngươi nói người là ngươi mang đến, có bằng chứng không?" Tưởng Tú Quân vẫn không trực tiếp trả lời.
Trương Duyệt Hân nghe xong liền lấy điện thoại ra, lật tấm ảnh chụp chung vụng trộm của nàng và Lý Uyên khi ở Thượng Hải. Cùng với vé máy bay mua cho Lý Uyên để đến Bắc Kinh ngày hôm trước. Trương Lam Lam và Tưởng Tú Quân xem xong thì về cơ bản đã tin lời Trương Duyệt Hân nói.
"Các ngươi từ Thượng Hải đến?" Tưởng Tú Quân nhìn vé máy bay ghi lại, có chút chìm vào hồi ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận