Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 512: Ra ngoài ý định cuồng nhiệt

Chương 512: Ngoài ý muốn cuồng nhiệt
Khi bóng dáng Trầm Nguyệt Doanh xuất hiện trên màn hình lớn, tâm tình của tất cả mọi người trong khu trường học liên hợp đã không thể dùng kinh hỉ để hình dung... Chuyện này đơn giản là một cú sốc...! Trầm Nguyệt Doanh, đại hoa khôi mà tất cả thầy cô và bạn bè đều biết rõ, suốt bốn năm qua chưa từng xuất hiện trong bất kỳ hoạt động công cộng nào. Không chỉ không tham gia hoạt động hay tụ tập nào, mà vì Trầm Nguyệt Doanh hầu như ngày nào cũng làm thêm đến tận sáng mới về, nên ngoài giờ lên lớp thì bạn bè cùng lớp cũng rất khó thấy mặt Trầm Nguyệt Doanh... Vị đại hoa khôi này gần như đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết... Đừng nói là học sinh khóa dưới, ngay cả không ít người cùng khóa với Trầm Nguyệt Doanh cũng chỉ được thấy hình ảnh chứ chưa từng gặp người thật...
Khoảnh khắc Trầm Nguyệt Doanh xuất hiện, cả hiện trường bùng nổ... Nhất là khi Trầm Nguyệt Doanh cất tiếng hát... Toàn trường, kể cả lãnh đạo nhà trường, chưa ai từng nghe vị đại hoa khôi này hát dù chỉ một câu... Sau khi Trầm Nguyệt Doanh hát xong phần của mình, bốn cô gái đồng loạt cầm mic cất tiếng hát điệp khúc tiếp theo. Trong tích tắc ấy, tất cả mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê rần, rồi toàn thân từ trên xuống dưới mỗi tấc da thịt đều như bị điện giật, rung động mãnh liệt. Nhiều người đang nhịn tiểu nửa buổi đã ngay lập tức cảm thấy buồn tiểu biến mất... Máy flycam quay toàn cảnh sân bóng bị run tay do người điều khiển nên suýt chút nữa thì rơi từ trên không trung xuống...
Theo tiếng hát bay lượn trên sân, Trầm Nguyệt Doanh, Trần Mặc Mặc, Khương Khinh Ca và Lâm Tư Vi chậm rãi bước đi về phía khán đài phía trước. Bốn cô gái từ bốn hướng đối xứng cùng tiến về chính giữa sân khấu, màn hình lớn chiếu toàn cảnh bốn người từ trên không trung do máy quay không người lái ghi lại. Hình ảnh đẹp đến mức hoàn mỹ khiến bầu không khí tại hiện trường đạt đến một cao trào mới, tất cả mọi người đều tràn ngập sự hưng phấn và mãn nguyện. Trông như vậy còn khoa trương hơn cả xem concert của Chu Đổng...
Người duy nhất không đồng điệu với không khí hiện trường có lẽ là Lý Uyên, vẻ mặt hắn không có chút hứng thú như mọi người xung quanh. Không chỉ vì hắn đã quen với việc được mỹ nữ vây quanh và có sức miễn dịch với hình ảnh bốn cô gái trên sân khấu, mà còn vì dù hiện trường có náo nhiệt thế nào, hắn vẫn cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang lén lút nhìn mình... Cảm giác đó... khiến người rất khó chịu...
Sau khi hát xong ca khúc "Kỷ niệm", bốn cô gái vừa vặn tiến đến sân khấu trong sân vận động. Lúc này, khán phòng bùng nổ những tràng pháo tay và tiếng hét vang dội. Nhìn từng gương mặt hưng phấn trên khán đài, Trần Mặc Mặc lần đầu tiên nhận ra rằng thì ra những sinh viên ưu tú nhất nước cũng có những mặt phóng khoáng như vậy... Các lãnh đạo nhà trường trên khán đài cũng đánh giá thấp sự nhiệt tình của những sinh viên đã gắn bó với trường suốt bốn năm này... Tất nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc nhạc Hoa ngữ bị kìm nén quá lâu, chính vì bị chèn ép quá lâu... Nên ca khúc tốt nghiệp ra mắt bất ngờ này càng trở nên quý giá. Những năm qua, mùa tốt nghiệp đều là thời điểm Hàn Lưu mạnh mẽ nhất do lưu lượng sinh viên nghỉ học tăng đột biến. Nhưng năm nay, họ dường như cuối cùng cũng có một ca khúc gốc có thể sánh ngang với nhạc Nhật Hàn. Tất cả mọi người đều tin rằng ca khúc "Kỷ niệm" được viết riêng cho mùa tốt nghiệp này nhất định sẽ gây bão trên internet trong thời gian tới. Dù không đủ sức một mình chống lại toàn bộ Hàn Lưu, nhưng đây cũng đã là điều đáng quý.
Tuy nhiên, khi "Kỷ niệm" kết thúc, ban nhạc đệm đàn nhìn nhau, rồi một giai điệu du dương, trong trẻo hơn đột nhiên vang lên. Trần Mặc Mặc cùng ba cô gái khác liếc nhau, tay trong tay bước lên một bước.
"Ta nguyện biến thành một vì sao, giữ bí mật dưới đáy biển sâu."
Giai điệu rất ngắn, Trần Mặc Mặc bất ngờ cầm mic cất tiếng hát trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Tiếp theo đó là Trầm Nguyệt Doanh, Lâm Tư Vi, Khương Khinh Ca. Khi nhận ra đây cũng là một bài hát gốc thì cả sân vận động lại lập tức im lặng đến lạ thường.
"Xuyên qua biển người, đừng dừng chân, hãy tranh thủ khi vẫn còn chờ mong."
Khi giọng hát trong trẻo, cao vút của Lâm Tư Vi cất lên, gần như tất cả mọi người lại một lần nữa bị ca khúc này làm cho chấn động. Lại thêm một ca khúc hoa ngữ gốc chất lượng cực cao!
"Mỗi khi người đến bên ta, nói cho ta về đại dương tinh tú..." Trần Mặc Mặc ngẩng nhẹ đầu, cất tiếng hát một đoạn điệp khúc, giai điệu du dương đến nỗi làm cả người ta nổi da gà. Giờ phút này, sự chú ý của một số người đã không còn đặt vào nhan sắc của bốn cô gái mà là nhắm mắt thưởng thức sự rung động mà âm nhạc mang lại, không hề tạp niệm. Khi mọi người bắt đầu hòa giọng, sự chú ý của càng nhiều người đã chuyển hoàn toàn từ nhan sắc của bốn cô gái sang bản thân ca khúc. Hai ca khúc này nếu được đăng tải lên mạng, chắc chắn sẽ nâng tầm nhạc hoa ngữ! Ngay cả các lãnh đạo nhà trường cũng hoàn toàn bị chất lượng của hai ca khúc này chinh phục. Vốn tưởng chỉ là một hoạt động nhỏ của tập đoàn Hạ Thị, họ chỉ thuận nước đẩy thuyền làm giúp một việc nhỏ thôi. Nhưng ai ngờ, tập đoàn Hạ Thị im hơi lặng tiếng mà lại tung ra hai ca khúc gốc cấp bậc Vương Tạc... Nếu hai ca khúc này được đăng tải lên mạng thì buổi lễ tốt nghiệp của trường Giao đại của họ có lẽ sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Khi ca khúc thứ hai "Tinh thần đại hải" kết thúc, cả sân vận động vỡ òa trong những tràng pháo tay như sấm dậy. Không chỉ là đối với bốn cô gái, mà còn đối với hai ca khúc có thể sẽ làm thay đổi phần nào cục diện âm nhạc Hoa ngữ này. Sau khi tiếng vỗ tay dứt, trên khán đài vang lên những tiếng hét chói tai đầy phấn khích... Mãi đến khi bốn cô gái cúi chào rồi rút lui, gần như tất cả mọi người trên sân đều hô vang tên của bốn người... Và từ chỗ hô có chút lộn xộn ban đầu, dần dần bắt đầu từ Lâm Tư Vi lại trở nên đồng đều như một... Cả sân vận động tràn ngập tiếng hét kéo dài của hàng ngàn người. Điều đó đã khiến những sinh viên khóa dưới đang đi ngang qua và không rõ chuyện gì phải dừng chân, há hốc mồm nhìn quanh vào trong sân vận động.
Lễ tốt nghiệp vốn vẫn luôn tẻ nhạt như một cái máy thì sao hôm nay lại đột nhiên có biến động lớn như vậy... Họ còn tưởng bên trong xảy ra chuyện khủng bố gì... Cho đến khi có người nghe rõ những âm thanh truyền ra từ bên trong. Lâm lão sư... Khương lão sư... Trầm Nguyệt Doanh... Trần Mặc Mặc... Nghe những cái tên này, những người bên ngoài lập tức đoán ra chuyện gì, từng người nhìn nhau, rồi ngay lập tức cũng trở nên kích động...
Bạn cần đăng nhập để bình luận